Nợ Quốc Gia
1
Ðem thuyết tam vô phá nước nhà
Thương làm sao nhỉ quốc dân ta
Muôn trùng đồi núi xanh Xuân Hạ
Một giải giang sơn ố cỏ hoa
Gió thổi chưa quên hờn lữ khách
Trăng treo thêm tím giải Ngân Hà
Ai về ta nhắn người năm cũ
Còn nhớ cùng chăng nợ Quốc Gia?
2
Còn nhớ cùng chăng nợ Quốc Gia
Chao ơi! Ðất nước mịt mù xa
Canh dài đêm vắng càng thương mẹ
Giở ảnh cầm thư lại nhớ nhà
Ví thử thân trai cơn gió cuốn
Thì đành phận gái hạt mưa sa
Ai về, có biết ai lưu lạc
Ðăm đắm tình quê mắt lệ nhòa
3
Ðăm đắm tình quê mắt lệ nhòa
Một đi bỏ lại mộ ông cha
Đất trời đã hẳn cùng trăng gió
Sông núi thì đâu chẳng cỏ hoa
Chỉ tiếc đây là sông núi bạn
Càng thương đâu nữa nước non nhà
Canh trường đối bóng thêm ân hận
Buồn mãi vì hai chữ thế gia
4
Buồn mãi vì hai chữ thế gia
Ðành tâm bỏ nước bỏ quê cha
Tiêu xài năm tháng quên tình cũ
Tiền bạc ngày đêm quẩn gót bà!
Nhục ấy đọa đày là nhục nước
Tình này đau đáu mối tình cha
Nếu không đứng dậy sung vào trận
Gông xích bao giờ mới gỡ ra
5
Gông xích bao giờ mới gỡ ra
Bao giờ mới cất được lời ca
Ngày ngày phấp phỏng ba thằng điếm
Tôi tối rình mò một lũ ma
Gương cũ biết còn soi tóc rối
Thuyền xưa hoặc có nhớ cây đa
Ta về, ta hẹn nhau về nhé
Thắp nén hương lòng trước mộ cha
6
Thắp nén hương lòng trước mộ cha
Thời gian rồi sẽ lạnh lùng qua
Mác Lê diệt hết trơn loài quỷ
Cộng Sản tiêu luôn sạch lũ ma
Lẽ phải không dung phường nghiệp chướng
Cơ trời đáng kiếp bọn oan gia
Ta về nhất định ta về chứ
Cờ tự do bay khắp mọi nhà
Sài Môn Chủ Nhân