Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm một đời v́ Nước v́ Dân

 

 

CHƯƠNG 3 (hết)

 

Chống ba thứ giặc

 

 

 

Ngô Đ́nh Diệm sau ngày chấp chánh (7/7/1954) đă cảnh giác dân chúng về ba thứ giặc: Thực Dân, Phong Kiến và Cộng Sản. Khẩu hiệu “Bài Phong, Đả Thực, Diệt Cộng” là chủ trương mở đầu cho công cuộc xây dựng nền Cộng Ḥa Việt Nam trên tinh thần Nhân Vị - Cộng Đồng - Đồng Tiến.

 

Bài phong là xóa bỏ tàn tích chế độ phong kiến đă lỗi thời để thành lập chế độ Cộng Ḥa.

 

Đả thực: Chính phủ Ngô Đ́nh Diệm yêu cầu quân đội viễn chinh Pháp rút khỏi VN thu hồi lại chủ quyền kinh tế, tài chính, văn hóa, giáo dục, hành chính... Chế độ thực dân Pháp có mặt trên lănh thổ VN gần 100 năm là v́ nhà Nguyễn đă không chịu canh tân xứ sở, kém cỏi trong việc ngoại giao, tạo cơ hội cho giặc Pháp đem quân đến chiếm VN biến thành thuộc địa để khai thác.

 

Thực dân đàn áp bóc lột, biến dân Việt thành nô lệ, tạo ra muôn vàn bất công là miếng mồi ngon cho CS. Cho nên chủ trương “Bài Phong, Đả Thực, Diệt Cộng” của chính quyền đáp ứng được nguyện vọng của đồng bào. Miền Nam dưới chế độ Cộng Ḥa Nhân Vị đă được xây dựng, mở mang về mọi lănh vực. Người dân có đời sống ấm êm, thanh b́nh suốt hơn hai chục năm trời (1954-1975). Có thể nói VN hơn một thế kỷ qua chưa có thời nào dân chúng được sống trong thanh b́nh no ấm như vậy.

 

Miền Bắc dưới chế độ độc tài đảng trị qua các đợt Cải Cách Ruộng Đất và đấu tố địa chủ theo lệnh của Nga Sô và Trung Cộng nghiễm nhiên thành nhà tù vĩ đại, dân chúng lầm than cơ cực. Nếu cái đà này tiếp diễn th́ một Miền Nam trù phú sẽ là một nguy cơ cho một Miền Bắc đói nghèo lạc hậu! Bởi đó, trong âm mưu nhuộm đỏ toàn đất nước, sau hiệp định Genève 1954, CS Bắc Việt đă gài lại ở miền Nam rất nhiều cán bộ và cơ sở nằm vùng cùng số lượng vũ khí lớn lao được chôn giấu kỹ trong rừng sâu vàvùng nông thôn hẻo lánh. V́ biết rơ âm mưu thâm độc của chúng, chính phủ VNCH đă phát động Phong Trào Tố Cộng khiến hầu hết các cơ sở nằm vùng của chúng bị phá vỡ. Hàng mấy chục ngàn cán binh bị bắt vàđă có hàng chục ngàn cán binh ra đầu thú xin trở về Chính Nghĩa Quốc Gia.

 

Trong thế bí cùng cực đó, CS Bắc Việt với sự trợ giúp lớn lao của quan thầy Nga Sô và Trung Cộng, đă phát động chiến tranh xâm lăng Miền Nam qua cái gọi là Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam (MTDTGPMN), công cụ bù nh́n của Hà Nội, do chính chúng dựng nên và trực tiếp chỉ huy qua cái gọi là Trung Ương Cục Miền Nam (Xứ Ủy Miền Nam).

 

Để đối phó lại âm mưu thâm độc đó, chính phủ VNCH đă phát động và thực thi Quốc Sách Ấp Chiến Lược với chủ trương tiêu diệt ba thứ giặc: Chậm tiến, Chia rẽ và Cộng Sản. Chỉ trong hai thăm thực thi QS/ACL (1961-1963), t́nh h́nh Miền Nam đă trở lại khả quan. Theo dự tính, với đà thắng lợi của QS/ACL th́ trong ṿng hai năm nữa CS sẽ không c̣n đất đứng ở miền Nam. Rất tiếc, chính quyền Hoa Kỳ do TT Kennedy thuộc Đảng Dân Chủ muốn giành vai tṛ chỉ đạo và muốn đưa quân vào Miền Nam. V́ VNCH không chấp thuận nên Mỹ đă âm mưu mua chuộc bọn tướng lănh thực hiện cuộc đảo chánh 1/11/1963, lật đổ chính phủ hợp pháp Ngô Đ́nh Diệm, biến Miền Nam thành miếng mồi ngon cho CS. Sau cuộc đảo chánh 1/11/1963, giới lănh đạo quân sự dù với sự hỗ trợ tích cực của Mỹ đă chẳng làm nên tṛ trống ǵ. Thay vào đó là một vũng lầy không lối thoát.

 

Đảo chính, chỉnh lư xẩy ra liên miên suốt gần 2 năm trời (1963-1965). Bây giờ người ta mới nhận ra rằng lănh đạo ở một nước đang phải đương đầu với họa CS ở vùng Đông Nam Á như VN không phải dễ. TT Kennedy và nhóm đầu năo Bộ Ngoại Giao đă tỏ ra quá chủ quan, đánh giá sai t́nh h́nh, quá tin vào khả năng của ḿnh đă đưa Miền Nam vào cảnh hỗn loạn. Cho dù sau khi Miền Nam đă tạm ổn định lại được t́nh h́nh th́ hệ thống an ninh xă thôn đă bị phá vỡ, niềm tin của dân chúng vào lănh đạo không c̣n nữa. Mỹ đă can thiệp vào nội bộ VN làm mất đi ảnh hưởng và uy tín của VNCH mà TT Ngô Đ́nh Diệm và nền Đệ Nhất Cộng Ḥa đă dầy công xây dựng. Và dù cho Mỹ có thanh toán được số vũ khí tồn đọng từ Thế Chiến thứ 2, nhưng cái giá phải trả quá mắc: làm mất VNCH cùng với sự hy sinh hàng chục triệu sinh mạng cho cuộc chiến đẫm máu, trong đó có 58 ngàn binh sĩ Hoa Kỳ!

 

Nhưng vẫn chưa hết, cái ván bài chặt đôi Khối CS của cặp Nixon-Kissinger bằng cách cho Trung Cộng vào Liên Hiệp Quốc thay thế vai tṛ của Trung Hoa Quốc Gia sau khi TT Tưởng Giới Thạch qua đời tuy có làm thay đổi được chút t́nh h́nh trong cuộc chiến tranh lạnh về đoản kỳ nhưng lâu dài tỏ ra bất lợi. Hành động của Nixon-Kissinger đối với Trung Cộng không giúp ǵ thêm cho việc làm sụp đồ khối CS Quốc Tế (Liên Sô - Đông Âu 1989-1991). Công tŕnh vĩ đại này dưới thời TT Ronald Reagan thực hiện trong cuộc chạy đua vũ trang giữa hai khối CS và Tư Bản khiến nền kinh tế Liên Sô sụp đổ đưa đến sụp đổ chế độ chính trị. Nhưng hành động của Nixon - Kissinger với việc tách rời Nga Tầu ra làm hai đă tạo cơ hội cho con sư tử Tầu đang ngủ bỗng thức dậy. Tháng 1/1974, Trung Cộng xua lực lượng hải quân đánh chiếm Hoàng Sa của VNCH mà Mỹ vẫn thản nhiên đứng nh́n không một lời lên tiếng mặc dầu khi ép chính phủ Nguyễn Văn Thiệu kư vào bản Hiệp Định Paris 1973, Nixon đă viết thư riêng cho TT Thiệu cam kết sẽ bảo vệ VNCH nếu bị CS tấn công. Thật ra đó chỉ là mánh khóe Nixon dùng để đánh lừa TT Thiệu kư vào bàn án tử cho VNCH. Hậu quả là hai chục năm sau, Trung Cộng tuyên bố biển Nam Hải là ao nhà của chúng với đường lưỡi ḅ chín đoạn, tiếp tục lấn chiếm đảo Trường Sa của VN, đảo đá ngầm Scar-borough của Phillippines, bồi đắp các đảo đá ngầm thành đảo nhân tạo, thành lập đơn vị hành chánh Tam Sa, xây dựng phi trường, đặt căn cứ quân sự với vũ khí tối tân, gây trở ngại và đe dọa an ninh trên hải lộ quốc tế thuộc vùng Đông Nam Á.

 

CS là kẻ thù nguy hiểm nhất cho nhân dân VN cũng như cho toàn thế giới. Chính phủ VNCH đă có cả một kế hoạch quy mô diệt Cộng đó là Quốc Sách Ấp Chiến Lược. Rất tiếc v́ sự can thiệp thô bạo của tập đoàn thực dân Kennedy đă phá hỏng qua cuộc đảo chính ngày 1/11/1963, và 12 năm sau, ngày 30/4/1975, Miền Nam đă rơi vào tay CS!

 

Ngày 30/4/1975, chúng mệnh danh là ngày thống nhất, ngày giải phóng, nhưng đă hơn bốn chục năm qua, VN vẫn không ngóc đầu lên được, vẫn là một trong những nước đ̣i nghèo lạc hậu nhất thế giới! Từ đây, người ta mới nh́n rơ được ba thứ bệnh Tham, Hèn, Ngu đă kềm hăm VN trong cảnh đói nghèo triền miên. Gọi là bệnh, quả thật chưa đúng, mà phải nói đó là giặc! Bởi v́ nó đă được manh nha sản sinh ra và bén rễ sâu từ trong tầng lớp lănh đạo, có khi lại do chính chế độ cai trị gây ra hay do ngoại bang gieo trồng vào tầng lớp tay sai và ngay cả những phần tử được gọi là trí thức cũng không thoát khỏi! Từ ba căn bệnh Tham Hèn Ngu, tạo thêm ra ba thứ bệnh Mù, Câm, Điếc. Ba thứ bệnh này đă âm thầm lây lan ngay trong tầng lớp lănh đạo CS.

 

Điều đặc biệt là bộ ba sau đây hay cùng đi với nhau:

 

Giặc đói, giặc dốt, giặc ngoại xâm

 

Thực Dân, Phong Kiến, Cộng Sản

 

Chia rẽ, Chậm tiến và Cộng Sản

 

Ba căn bệnh: tham, hèn, ngu

 

Ba căn bệnh: mù, câm, điếc

 

Toàn thể lănh thổ VN bị CS thống trị đă 47 năm (1975 -2022) chỉ v́ những thứ giặc nói trên. Thực trạng VN đă cho thấy CS đă là giặc, mà là kết tinh của mọi thứ giặc, mọi thứ tội ác, và mọi sai lầm từ xưa rầy trong lịch sử loài người chưa hề có chế độ nào tệ hại như vậy.

 

Mỹ nhúng tay vào cuộc đảo chánh 1/11/1963 là một sai lầm lớn lao, một thất bại thê thảm v́ sau khi lật đổ được chính quyền của TT Ngô Đ́nh Diệm rồi, Mỹ đă có toàn quyền làm theo ư ḿnh nhưng đă không thể nào giúp VNCH có một khuôn mặt lănh đạo đủ khả năng và uy tín đương đầu với CS Bắc Việt. Bởi đó, nhiều lănh tụ trong thế giới Tự Do đă tỏ ra chán ngán và nghi ngại Hoa Kỳ, trong đó có TT Tưởng Giới Thạch. TT Hồi Quốc (Pakis-tan) đă không ngần ngại nói thẳng với TT Richard Nixon rằng:“Qua việc đảo chính và sát hại TT Ngô Đ́nh Diệm, chúng tôi thấy làm đồng minh của Mỹ rất khó. Có lẽ làm kẻ thù của Mỹ lại hay hơn”. Về đoản kỳ, có thể ván bài của Nixon-Kissinger đă đem lại cho Hoa Kỳ một số lợi lộc, nhưng về trường kỳ th́ Mỹ đă vô t́nh đánh thức con sư tử (Trung Cộng) đó thức dậy. Sau thời gian gần nửa thế kỷ, con sư tử đó cảm thấy đủ sức vùng lên quay lại cắn Hoa Kỳ không chút nể nang. Ông Cố vấn Ngô Đ́nh Nhu từng viết trong Chính Đề Việt Nam: Không phải t́nh cờ mà ông Paul Reynaud, cựu Thủ Tướng Pháp trong cuộc viếng thăm nước Nga đă long trọng tuyên bố với Thủ Tướng Khrushchev:“Nếu các ông tiếp tục viện trợ cho nước Tàu, trong vài mươi năm nữa, một tỷ dân Trung Hoa sẽ đè bẹp các ông và Âu Châu”.

 

(CĐVN tr. 222).

 

Cũng trên 200 năm trước, Napoléon I từng nói: “Trung Hoa là một con sư tử đang ngủ. Chớ có dại mà đánh thức nó dậy”.

 

Vậy mà Mỹ đă làm ngược lại những ǵ tiên liệu của người xưa, cho nên nay đă phải lănh nhận hậu quả đối đầu đang lên và đáng ngại của Trung Cộng.

 

Câu hỏi là tại sao CS thống trị đất nước trên 70 năm với chiêu bài “Độc Lập-Tự Do-Hạnh Phúc” mà VN vẫn c̣n là một trong những nước đói nghèo, lạc hậu nhất thế giới?

 

Thứ nhất là trên b́nh diện lư thuyết: chúng hô hào làm cuộc cách mạng vô sản với chủ trương cốt lơi là “chuyên chính vô sản, dân chủ tập trung” thể hiện qua cơ chế: “Đảng lănh đạo - Nhà nước quản lư - Nhân dân làm chủ”. Với cơ chế đó, th́ bằng mọi cách phải thực hiện quyết liệt chủ trương “Trí phú địa hào, đào tận gồc trồc tận rễ” nghĩa là diệt hết tiềm năng xây dựng và phát triển đất nước.

 

Thứ hai trên b́nh diện thực tế: Để tiêu diệt các thành phần phú trí địa hào, Đảng CS phát động Phong trào Cải Cách Ruộng Đất và Đấu Tố Địa Chủ” viết tắt là CCRĐ, tự nguyện làm tay sai cho Đế quốc Đỏ Nga Hoa, gây chiến tranh xua quân tấn chiếm Miền Nam, một cuộc chiến đẫm máu, hy sinh hàng chục triệu nhân mạng cho cả nước, thật vôích.

 

Bởi đó, nh́n vào thực tế sau ngày 30/4/1975, nhân dân VN đă thấy rơ chế độ CS là chế độ phong kiến y hệt chế độ vua chúa ngày xưa, nghĩa là cha truyền con nối, quyền hành tập trung vào Bộ Chính Trị Đảng CS. Thay v́ một ông vua như ngày xưa th́ nay CS làm vua tập thể: mỗi một Ủy viên trong Bộ Chính Trị là một ông vua! Những ông vua tập thể này luôn kiêm nhiệm hai ba chức vụ: Ủy viên Bộ Chính Trị, Đại Biểu Quốc Hội, và một chức vụ quan trong Chính Phủ. CS là thứ Đế quốc Thực dân mới, đứng đầu là đàn anh Nga Hoa. Ngay từ đầu Nga Sô dành cho ḿnh độc quyền lănh đạo CS Quốc Tế, các nước khác trong khối chỉ là chư hầu, phải theo lệnh của đàn anh, không tuân phục là chúng dùng xe tăng và xua quân qua đàn áp như Nga Sô từng xua quân qua Ba Lan, Hung Gia Lợi hồi năm 1956. CS cũng là thứ giặc ngoại xâm trá h́nh: v́ bọn CS địa phương đem chủ nghĩa ngoại lai Mác Lê áp đặt trên đầu trên cổ nhân dân và dùng chiêu bài đó thống trị nhân dân theo lệnh của đàn anh Nga Hoa. Áp đặt chủ thuyết ngoại lai trên đầu trên cổ nhân dân, đă vậy c̣n dùng bạo lực tiêu diệt những ǵ là tinh hoa đạo lư của dân tộc đi ngược lại chủ thuyết CS. Tóm lại giặc Cộng luôn đi liền với chia rẽ và chậm tiến.

 

 

Giặc ngoại xâm phương Bắc

 

Tuyên bố của TT Ngô Đ́nh Diệm về hiểm họa Tầu Cộng

 

... Trước khi dứt lời, tôi muốn nhắc lại một lần nữa ư nghĩa sâu xa của chương tŕnh kinh tế mà tôi đă tŕnh bày.

 

Chúng ta hiện nay đang theo đuổi một cuộc đấu tranh vĩ đại để bảo vệ nền độc lập của non sông và quyền tự do của dân tộc. Hạnh phúc của chúng ta và của con cháu chúng ta sau này sẽ tùy theo kết quả cuộc tranh đấu ấy. Nếu bọn Việt Cộng thắng, th́ quốc gia VN cũng sẽ bị tiêu diệt và sẽ biến thành một tỉnh nhỏ của Trung Hoa CS. Hơn nữa, toàn dân sẽ phải sống măi măi dưới ách độc tài của bọn vong bản vô gia đ́nh, vô tổ quốc, vô tôn giáo.

 

Trích diễn văn của Thủ Tướng nhân dịp khánh thành Đập Đồng Cam tại Tuy Ḥa (17/9/1955) trang 161 trong Tập san (số 2) Con Đường Chính Nghĩa: Hiệu Triệu và Diễn Văn quan trọng của TT Ngô Đ́nh Diệm. Lúc đó , Tổng Thống mới về chấp chánh được hơn một năm (7/7/ 1954) với danh nghĩa là Thủ Tướng.(Cộng Sản VN là giặc ngoại xâm trá h́nh v́ tự nguyện làm tay sai cho Nga Tầu).

 

Dịch CS có tên là “dịch Mác-Lê”, bùng phát từ Nga biến thành Liên Sô, nhuộm đỏ từ Đông Âu với Đông Đức, Ba Lan, Tiệp khắc, Bulgaria, Nam Tư, tràn qua Á châu biến thành Trung Cộng, Bắc Hàn, Việt Cộng, bay tận sang Châu Mỹ La Tinh với Cuba, Venezuela, tràn xuống Phi Châu v.v... Nhưng sau ba thế hệ hoành hành trên khắp địa cầu (1917-1991), đại dịch CS đă bị loài người dẹp bỏ. Tại Liên Sô, Đông Đức, Ba Lan và cả khối Đông Âu, chủ nghĩa CS đă bị nhân dân các nước quật đổ xuống và ném nó vào sọt rác của lịch sử để xây dựng một chế độ mới, dân chủ, tự do và nhân quyền theo đúng xu thế của thời đại. Chỉ c̣n lại vài nước cố bám vào lá bùa Mác Lê để bảo vệ quyền lợi phe đảng. Trung Cộng là chủ chốt, luôn coi Việt Cộng và Bắc Hàn là hai con chó gác cổng cho chúng. Trung Cộng kiên quyết duy tŕ thực hiện chủ nghĩa bá quyền “Đại Hán” qua hai gọng ḱm:

 

Gọng Ḱm Hán Tộc I: nhằm thực hiện chủ nghĩa bá quyền với các nước Đông Nam Á. Gọng ḱm này có hai càng: Một (1) là Đường lưỡi ḅ chín đoạn và Hai (2) là Hệ thống đập thủy điện trên sông Mekong gồm 23 đập từ thượng nguồn chảy qua Miến điện, Lào, Thái Lan, Kam-puchea và Miền Nam VN. Nước sông Mekong (khi qua VN được gọi là sông Cửu Long v́ chia ra thành 9 nhánh chạy ra biển) bị các đập thủy điện ngăn chặn lại tức là làm giảm lượng nước xuống ba nước Đông Dương (Việt Miên Lào) gây hại cho sinh thái 3 nước Lào, Kampuchea và VN. Ruộng đồng, sông ng̣i thành khô cằn, khiến nước mặn từ ngoài biển tràn vô.

 

Gọng Ḱm Hán Tộc II: Một vành đai - Một con đường (One Belt - One Road) đối với thế giới, trực tiếp là châu Á, châu Âu và châu Phi. Đó chính là cái bẫy nợ nhằm bành trướng và bá chủ hoàn cầu. Khi đề ra “Một vành đai - Một con đường”, Trung Cộng đă tung ra khoảng 1.200 tỷ Dollars để thực hiện mưu đồ của ḿnh bằng tuyên truyền, dụ dỗ các nước tại ba châu lục (Á châu, Âu châu và Phi châu) chấp thuận cho Trung Cộng đứng ra xây dựng các nhà máy, xây dựng hạ tầng cơ sở như xa lộ, các đập thủy điện, các dự án khai thác hầm mỏ, vân vân tùy theo hoàn cảnh và nhu cầu xây dựng và phát triển của mỗi nước. Vốn (tư bản) xây dựng công tŕnh do Trung Cộng ứng ra trước nghĩa là cho vay với lăi xuất rất hạ, hoặc là chấp thuận cho Trung Cộng khai thác (thương mại, thâu thuế...) như cách trả nợ dần sau khi hoàn tất công tŕnh. Về nhân công thời Trung Cộng được quyền đưa các công nhân Tầu qua làm việc, cư trú và dĩ nhiên có thể làm nhiều công việc khác nửa nhằm đem lại lợi nhuận cho Trung Cộng. Số vốn ứng trước để đầu tư xây dựng công tŕnh mà Trung Cộng bỏ ra là để trả cho các khoản mua vật liệu do Trung Cộng sản xuất và trả tiền nhân công là dân Trung Cộng.

 

Cách thức tuyên truyền mua chuộc của Trung Cộng là để ra những dự án xem ra có lợi cho các nước và dĩ nhiên với nghệ thuật cao nhất là hối lộ. Giới lănh đạo các quốc gia và các viên chức cao cấp của chính quyền các nước này v́ ham lợi đă dễ dàng bị Trung Cộng mua chuộc. Phương châm hành động tập đoàn bá quyền Bắc Kinh cũng là phương châm cố hữu của Hán Tộc là: “Phóng tài hóa thu nhân tâm. Cái ǵ không mua được bằng tiền th́ mua được bằng nhiều tiền”.

 

Các nước chấp nhận cho Trung Cộng thực hiện các dự án thường là nghèo đói, chậm tiến, không có khả năng tự ḿnh xây dựng nên rất dễ dàng bị Trung Cộng rủ rê. Nhiều nước Tây Âu cũng bị Trung Cộng rủ rê v́ giới lănh đạo tham lợi dễ bị mua chuộc. Thực tế cho biết, chẳng ai dại ǵ bỏ tiền ra cho không mà không tính toán cái lợi thu về. Dĩ nhiên kẻ bỏ tiền ra như Trung Cộng th́ cái lợi đă được tính toán rất kỹ càng, quy mô, khôn khéo. Thứ nhất là có thị trường tiêu thụ vật liệu do ḿnh sản xuất, là nơi để khai thác tài nguyên hầm mỏ cho nhu cầu sản xuất vật liệu, lại đưa được số nhân công ra ngoại quốc để làm việc sinh sống do t́nh trạng nhân măn trầm trọng.

 

Từ hơn bẩy chục năm trước, Lư Đông A, trong tập Chu Tri Lục (bàn về sự biết chu toàn) tập 3 (trang 45), đă phân tích và trưng ra những nguy cơ của kế hoạch Đại Hán của Tầu, dù là Tầu Quốc (Quốc Dân Đảng) hay Tầu Cộng (Trung Cộng).

 

Lư Đông A đă nh́n rơ, từ 1943, sau Đệ nhị Thế chiến, thế giới 1950-2000 sẽ chuyển ḿnh sang chế độ mới, với các liên minh quốc tế. Tại thời điểm 1940, căn bản lập trường dân tộc qua Cương Lĩnh 2, đối Tầu, gồm vài điểm quan trọng sau:

 

1- Quy luật lịch sử Tầu là : Lấy Tài Hóa Thu Nhân Tâm (thoát nghĩa Hữu đức giả hữu thổ), Hưng Hoa diệt Di, thiên hạ đại đồng theo lối Hán mà vũ khí và thủ đoạn chủ yếu là chủng tộc xâm lược.

 

2- Tam Dân Chủ Nghĩa của Tôn Văn cũng là một chủ nghĩa đế quốc: Tôn Văn từng nói với cụ Phan Bội Châu: “Các ông bất tất phải làm, chỉ là một tỉnh của Tầu, chúng tôi làm xong th́ xong”, và sau này Tưởng Giới Thạch cũng nói: “VN là Tầu, VN để người Tầu làm giúp cho”.

 

Tham vọng của Trung Cộng qua gọng ḱm Hán Tộc!

 

Năm 1958, lần đầu tiên Trung Cộng đơn phương tuyên bố chủ quyền trên quần đảo Hoàng Sa và CS Hà Nội qua văn thư của của Phạm Văn Đồng (15/9/1958) đă công khai thừa nhận, khiến người ta đă phải đặt ra nhiều câu hỏi. Những hành động xâm lược ngang ngược của Trung Cộng tại Biển Đông từ hơn chục năm nay đă cho thấy tham vọng bá quyền của Tàu Cộng từ ngàn xưa cho đến nay vẫn không bao giờ thay đổi. Ông Cố vấn Ngô Đ́nh Nhu trong Chính Đề Việt Nam đă lược thuật lại tham vọng của Tàu đồng thời nói lên mối đe dọa thường xuyên đó đối với VN như sau:“Trong lịch sử bang giao, giữa chúng ta và Trung

 

Hoa, các biến cố xảy ra đều do hai tâm lư đối chọi nhau. Từ năm 972, sau khi đă nh́n nhận độc lập của VN rồi, lúc nào Trung Hoa cũng nghĩ rằng đă mất một phần lănh thổ quốc gia, và lúc nào cũng khai thác mọi cơ hội đưa đến, để thâu hồi phần đất mà Trung Hoa xem như là của họ. Bên kia, VN lúc nào cũng nỗ lực mang xương máu ra để bảo vệ nền độc lập của ḿnh. Tất cả các sự kiện, xảy ra giữa hai quốc gia, đều do sự khác nhau của hai quan niệm trên. (Ghi chú thêm: VN từng bị Tầu đô hộ hơn một ngàn năm từ 111 tr TC đến 939 sau TCGS).

 

Ngay năm 981, nghĩa là vừa ba năm sau khi đă nh́n nhận độc lập của VN, Tống triều thừa lúc nội chính VN có biến, v́ Đinh Tiên Hoàng vừa mất, và sự kế vị không giải quyết được, gởi sang VN hai đạo quân, do đường thủy và đường bộ, để đặt lại nền thống trị của Trung Hoa.

 

cố định của Trung Hoa là đặt lại nền thống trị và không lúc nào Trung Hoa thỏa măn với sự thần phục và triều cống của chúng ta. Ngay những lúc mà quân đội chúng ta hùng cường nhất, và chiến thắng quân đội Trung Hoa, th́ các nhà lănh đạo của VN cũng khôn ngoan, t́m cách thỏa thuận với Trung Hoa và tự đặt ḿnh vào chế độ thuộc quốc. Nhưng, điều mà Trung Hoa muốn không phải là VN chỉ thần phục và triều cống. Trung Hoa, suốt gần một ngàn năm lịch sử, lúc nào cũng muốn lấy lại mảnh đất mà Trung Hoa coi như bị tạm mất.

 

Trong 900 năm, từ năm 939 đến năm 1840, khi Tây phương tấn công vào xă hội Đông Á làm cho những mâu thuẫn, nội bộ của xă hội này, tạm ngưng hoạt động, Trung Hoa đă bảy lần toan chiếm lại nước VN. Hai lần do nhà Tống chủ trương, ba lần nhà Nguyên, một lần nhà Minh và một lần nhà Thanh. Một hành động liên tục như vậy, nhất định có nghĩa là tất cả các triều đại Trung Hoa đều theo đuổi một chính sách, đặt lại nền thống trị trên lănh thổ VN. Chính sách này do một điều kiện địa dư và kinh tế ấn định: lưu vực sông Hồng Hà là đường thoát ra biển thiên nhiên của các tỉnh Tây Nam của Trung Hoa, và ngược lại cũng là con đường xâm nhập cho các đạo quân chinh phục vào nội địa Trung Hoa. Đă như vậy th́, ngay bây giờ, ư định của Trung Cộng vẫn là muốn thôn tính,  nếu không phải hết nước VN, th́ ít ra cũng Bắc phần.

 

Cũng chỉ v́ lư do này mà, năm 1883, Lư Hồng Chương, thừa lúc Tự Đức cầu viện để chống Pháp, đă, thay v́ gởi quân sang giúp một nước cùng một văn hóa để chống ngoại xâm, và thay v́ cứu viện một thuộc quốc mà Trung Hoa đáng lư ra có nhiệm vụ bảo vệ, lại thương thuyết một kế hoạch chia cắt VN với Pháp, Trung Hoa dành cho ḿnh các phần đất gồm các vùng bao bọc lưu vực sông Hồng Hà để lấy đường ra biển. Và ngay Chính phủ Tưởng Giới Thạch năm 1945, dành phần giải giới quân đội Nhật Bản từ vĩ tuyến 16 trở lên phía Bắc, cũng v́ lư do trên.

 

Xem thế đủ biết rằng, đối với dân tộc chúng ta, họa xâm lăng là một mối đe dọa thường xuyên. Do đó, Trung Hoa của Mao Trạch Đông, cũng như Trung Hoa của các triều đại Nguyên, Tống, Minh,Thanh là một đe dọa truyền kiếp (tr.236).

 

Nh́n vào con đường thực hiện chủ nghĩa bá quyền của Bắc Kinh hiện nay, người ta thấy VN đă nằm lọt vào trong cái “Gọng ḱm Hán tộc”. Gọng ḱm đó có hai càng:

 

- Một càng là đường lưỡi ḅ (9 đoạn) ngoài Biển Đông để ngăn chặn không cho VN tự do thông ra hành lang cửa biển của ḿnh.

 

- Một càng đi từ phía trong và chia ra nhiều ngách. Ngách th́ đâm vào cao nguyên để khai thác Bô-Xít. Ngách th́ đâm qua biên giới Việt-Hoa bằng cái chiêu bài kinh tế: một ṿng đai hai hành lang, tuồn đồ lậu vào VN, được ưu tiên trúng thầu thực hiện các dự án xây dựng điện lực, kỹ nghệ mà nhân công toàn là Tầu, được phép thuê mướn đất dài hạn (50 năm) để trồng cây kỹ nghệ, được phép cưới vợ Việt và ăn ở đi lại tự do như người Việt.

 

Tóm lại cái càng thứ hai này vô h́nh, đa dạng và nhiều ngóc ngách, rất nguy hiểm.

 

Cái gọng ḱm Hán Tộc đó đă bao quanh lănh thổ VN và kềm chế VN đi vào quỹ đạo nô lệ Tầu một cách nhẹ nhàng từ từ, nhưng khó cưỡng lại được. Đó là thủ đoạn xâm lược kiểu mới đầy nham hiểm không cần súng đạn ồn ào nhưng gậm nhấm từ từ để biến VN thành một tỉnh của Trung Quốc.

 

CSVN: thủ phạm rước giặc vào nhà

 

Qua những đoạn trích dẫn trên, ông Cố vấn Ngô Đ́nh Nhu đă cho thấy: VN luôn luôn phải đối đầu với giặc ngoại xâm, nhất là giặc phương Bắc.

 

Xem thế đủ biết rằng, đối với dân tộc chúng ta, họa xâm lăng là một mối đe dọa thường xuyên. Do đó, Trung Hoa của Mao Trạch Đông, cũng như Trung Hoa của các triều đại Nguyên, Tống, Minh, Thanh là một đe dọa truyền kiếp (tr.236).

 

Cái nguy không phải là giặc từ ngoài Sông vào mà từ trong lại ra tay đón rước do sự thiển cận, ngu muội và mù quáng của tập đoàn CS Hồ Chí Minh.

 

Trước hết, Hồ Chí Minh cùng đồng đảng, bọn cái gọi là huyền thoại t́m đường cứu nước, thay v́ học hỏi, t́m ṭi, nghiên cứu các phương thức đấu tranh hầu t́m một phương thức tốt nhất và thích hợp nhất cho Dân Tộc, lại nhắm mắt lao ḿnh vào âm mưu của CS Quốc Tế. Khuyết điểm này do ngu muội mà ra. Hăy coi lại tất cả những người tiên phong của CSVN từ Hồ Chí Minh đến các tên trong bộ phận lănh đạo, tức là Bộ Chính Trị th́ có tên nào là có tŕnh độ trí thức tối thiểu đâu. Toàn là một lũ vô học, ngoại trừ Vơ Nguyên Giáp tuy có học đến bậc Đại Học, nhưng tri thức c̣n rất giới hạn, v́ không được đi đến đâu để có cái nh́n rộng răi, khoáng đạt và khách quan. Giặc dốt đă nằm sẵn trong ḷng tập đoàn CSVN, cho nên chúng không nh́n ra được những sự thật phũ phàng: (01) Chủ nghĩa Mác là một sai lầm tệ hại, phi nhân và phi dân tộc; (02) Ư đồ của CS Quốc Tế (Nga Sô và Trung Cộng) trong việc sử dụng chủ nghĩa Mác như một công cụ để thực hiện phát triển và bành trướng chủ nghĩa Đại Nga, chủ nghĩa Đại Hán. Kết quả, CSVN trở thành chư hầu cho Đế Quốc Đỏ. Và v́ đối đấu với Tây Phương mà cụ thể là thực dân Pháp nên CS và thực dân đă đưa đẩy VN đến sự phân chia lănh thổ. Ông Nhu đă nhận định như sau:

 

“Chúng ta chưa có một tài liệu hay một triệu chứng nào chứng tỏ rằng các nhà lănh đạo miền Bắc hiện nay đă nhận thức các điều kiện trên. Ngược lại, các thư lại chính trị của miền Bắc c̣n đang ca tụng như là những chân lư những giá trị tiêu chuẩn chiến lược và giai đoạn mà Nga Sô đă bỏ. Như thế th́ có lẽ dân tộc chúng ta c̣n phải bất hạnh mục kích các nhà lănh đạo miền Bắc của chúng ta tôn thờ như một chân lư, một lư thuyết mà Nga Sô và Trung Cộng chỉ dùng làm một phương tiện tranh đấu và Nga Sô bắt đầu sa thải khi mục đích phát triển đă đạt.

 

Như thế th́, giả sử mà người Pháp có thật sự thi hành một chính sách trả thuộc địa, như người Anh, đối với VN, th́ các nhà lănh đạo miền Bắc cũng chưa chắc đă đưa chúng ta ra được ngoài ṿng chi phối trực tiếp của hai khối để khai thác mâu thuẫn mà phát triển dân tộc.

 

Trong hoàn cảnh mà cuộc tranh chấp giữa Nga Sô và Tây phương chi phối nặng nề hành động chính trị của các quốc gia nhỏ, lập trường CS, lệ thuộc Trung Cộng, của các nhà lănh đạo miền Bắc, đương nhiên gây phản ứng của Tây phương và sự phân chia lănh thổ cũng không tránh được.

 

Như vậy, tư cách CS của các nhà lănh đạo miền Bắc là một điều kiện thuận lợi giúp cho người Pháp thi hành những toan tính chính trị của họ ở VN. Và lập trường CS lệ thuộc Nga Sô và Trung Cộng là một nguyên nhân của sự phân chia lănh thổ VN, trong khung cảnh chính trị của thế giới, sau Đại chiến thứ hai, do sự tranh chấp giữa Nga Sô và Tây phương chi phối.

 

Tóm lại nguyên nhân sâu xa của sự phân chia lănh thổ VN ngày nay là chính sách thuộc địa của Pháp và lập trường CS lệ thuộc Nga Sô và Trung Cộng của các nhà lănh đạo miền Bắc (tr.288).

 

Trong thực tế, sự phân chia đă nảy mầm khi hai quốc gia Tây phương Anh và Mỹ, để dọn đường cho một giải pháp chấm dứt sự bế tắc của Pháp ở VN, nh́n nhận và bắt đầu viện trợ cho quốc gia VN. Tuy nhiên, viện trợ quân sự và kinh tế đều qua tay chính phủ Pháp. Và một phần lớn, đă được sử dụng trực tiếp hay gián tiếp trong công cuộc tái thiết nước Pháp đă bị chiến tranh tàn phá. Thời gian qua, xét kỹ th́ thời kỳ này lại là thời kỳ mà những thủ đoạn chính trị của Pháp ở xứ này mang đến nhiều kết quả nhất.

 

Bên khối CS, Nga và Trung Cộng cũng nh́n nhận Cộng Ḥa Dân Chủ VN và cũng bắt đầu viện trợ.

 

Từ đây, chiến cuộc VN, biến thành một chiến trường quân sự và địa phương của cuộc tranh chấp giữa Nga Sô và Tây phương. Những mâu thuẫn giữa Nga Sô và Tây phương mà, đúng lư ra, phải được dùng để phát triển dân tộc, lại trở thành những khí giới gieo rắc sự chết cho toàn  dân. Những yếu tố của một cơ hội phát triển đă biến thành những khí cụ của một tai họa.

 

Đồng thời, điều này vô cùng quan trọng cho chúng ta, sự chi phối của Trung Hoa, và sau lưng sự chi phối, sự đe dọa xâm lăng của Trung Hoa, mà chúng ta đă biết là vô cùng nặng nề, một cách liên tục, cho chúng ta trong hơn tám trăm năm, tạm thời đ́nh chỉ trong gần một thế kỷ Pháp thuộc, đă bắt đầu hoạt động trở lại dưới các h́nh thức viện trợ và cố vấn quân sự cho quân đội của VNDC CH.

 

Chúng ta thừa hiểu rằng sự phát triển của Tàu, là mục đích trước và trên hết trong mọi cuộc Đồng Minh hiện nay của các nhà lănh đạo Trung Cộng, cũng như sự phát triển của Nga là mục đích trước và trên hết trong mọi cuộc Đồng Minh trước đây của các nhà lănh đạo Nga (tr. 289).

 

V́ tin vào chủ nghĩa Mác một cách mù quáng và tự nguyện biến thành chư hầu và công cụ xâm lược cho Nga Sô và Trung Cộng ở Đông Nam Á nên CSVN đă đi từ những sai lầm này đến những sai lầm khác. Lỗi lầm nghiêm trọng hơn nữa là quyết định dùng vơ lực để thôn tính miền Nam, dẫn tới việc trực tiếp đụng độ quân sự với Hoa Kỳ, khiến miền Bắc đă khánh tận và kiệt quệ. Suốt cuộc chiến kéo dài 30 năm (1945-1975) mà CS Hà Nội là thủ phạm, biết bao sinh mạng, tài sản và cơ hội của đất nước phải hy sinh. Hàng chục triệu người đă ngă gục cho các mục tiêu hết sức là ngu xuẩn của Hà Nội: chiến tranh, cải cách ruộng đất, tù tội, đấu tố, vượt biên v.v... Tất cả bị thúc đẩy do sự đạo diễn của quan thầy Trung Cộng và Nga Sô. Nhưng đó lại là cơ hội tốt tạo điều kiện thuận lợi cho ư đồ xâm lăng VN của Trung Cộng khi Mỹ rút quân khỏi miền Nam, mặc cho Trung Cộng tự do tung hoành ở Đông Nam Á. Ngày nay, sau 47 năm tấn chiếm Miền Nam, Hà Nội đă biến VN thành một nhà tù vĩ đại, tiếp tục đói nghèo lạc hậu, vẫn tiếp tục làm tay sai và nô lệ cho quan thầy Trung Cộng. Thật vậy, từ trong nước cho đến hải ngoại, người dân khắp nơi đă nh́n thấy ách nô lệ Trung Cộng đang đè nặng trên thân phận đất nước mà 50 năm trước ông Ngô Đ́nh Nhu đă tiên báo:

 

Sự lệ thuộc nói trên và sự chia đôi lănh thổ đă tạo hoàn cảnh cho sự chi phối và sự toan thống trị của nước Tàu đối với VN tái hiện dũng mănh, sau gần một thế kỷ vắng mặt. Kư ức của những thời kỳ thống trị tàn khốc của Tàu đối với chúng ta c̣n ghi trong mỗi trang lịch sử của dân tộc và trong mỗi tế bào của thân thể chúng ta.

 

Các nhà lănh đạo miến Bắc, khi tự đặt ḿnh vào sự chi phối của Trung Cộng, đă đặt chúng ta trước một viễn ảnh nô lệ kinh khủng. Hành động của họ, nếu có hiệu quả, chẳng những sẽ tiêu diệt mọi cơ hội phát triển của chúng ta, mà lại c̣n đe dọa đến sự tồn tại của dân tộc.

 

Sở dĩ, tới ngày nay, sự thống trị của Trung Cộng đối với VN chưa thành h́nh, là v́ hoàn cảnh chính trị thế giới chưa cho phép, và sự tồn tại của miền Nam dưới ảnh hưởng của Tây phương là một trở lực vừa chính trị vừa quân sự cho sự thống trị đó. Giả sử mà Nam Việt bị Bắc Việt thôn tính, th́ sự Trung Cộng thôn tính VN chỉ là một vấn đề thời gian.

 

Trong hoàn cảnh hiện tại, sự tồn tại của miền Nam vừa là một bảo đảm cho dân tộc thoát khỏi ách thống trị của Trung Cộng, vừa là một bảo đảm một lối thoát cho các nhà lănh đạo CS Bắc Việt, khi họ ư thức nguy cơ họ đang tạo cho dân tộc. Nhưng ngày nào họ vẫn tiếp tục thực hiện định xâm chiếm miền Nam th́ họ vẫn c̣n chịu sự chi phối của chính sách chiến tranh xâm lăng của Trung Cộng, thay v́ chính sách sống chung ḥa b́nh của Nga Sô.

 

V́ vậy cho nên, sự mất c̣n của miền Nam, ngày nay, lại trở thành một sự kiện quyết định sự mất c̣n trong tương lai của dân tộc. Do đó, tất cả nỗ lực của chúng ta trong giai đoạn này phải dồn vào sự bảo vệ tự do và độc lập, và sự phát triển cho miền Nam để duy tŕ lối thoát cho miền Bắc và cứu dân tộc khỏi ách trống trị một lần nữa (tr.302).

 

Làm sao chống ba thứ giặc?

 

Ông Ngô Đ́nh Nhu hoàn tất cuốn Chính Đề Việt Nam năm 1962, nghĩa là 13 năm trước biến cố 30/4/1975. Cho nên ông đă coi việc bảo vệ Miền Nam là vô cùng hệ trọng để cứu Miền Bắc khỏi ách CS như ông nhận định: “Sở dĩ, tới ngày nay, sự thống trị của Trung Cộng đối với VN chưa thành h́nh, là v́ hoàn cảnh chính trị thế giới chưa cho phép, và sự tồn tại của miền Nam dưới ảnh hưởng của Tây phương là một trở lực vừa chính trị vừa quân sự cho sự thống trị đó. Giả sử mà Nam Việt bị Bắc Việt thôn tính, th́ sự Trung Cộng thôn tính VN chỉ là một vấn đề thời gian”. Nay th́ Miền Nam đă bị Bắc Việt đă thôn tính như vậy lời tiên đoán của ông Ngô Đ́nh Nhu đang trở thành hiện thực? Không hẳn là như vậy! V́ biến cố 30/4/1975 đă tạo ra một Cộng Đồng Việt Nam Hải Ngoại (thời điểm năm 2022) với dân số khoảng 4 triệu nguời trên khắp thế giới. Khối Người Việt Quốc Gia đó hiện diện khắp năm châu mà nhiều nhân vật đă cho một cái tên là Nước Việt Không Biên Cương, có lâp trường Quốc gia Dân tộc vững chắc, như một VNCH nối dài với lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ một điểm hội tụ không ai có thể phủ nhận. Đó là một sức mạnh đối đầu với ngụy quyền CSVN. Sự hiện diện của Khối Người Việt Quốc Gia là một lực cản làm cho CSVN phải chùn bước, không dám công khai đối đầu. Cho nên nếu như thời điểm 1962 cần phải giữ Miền Nam để cứu Miền Bắc th́ nay phải giữ Cộng Đồng VNCH để cứu Quốc Nội. Từ những năm 1989-1991 cả khối CS thi nhau sụp đổ, CSVN trở thành lúng túng, tiến thoái lưỡng nan vội bám đàn anh Trung Cộng để sống c̣n. Chủ nghĩa CS đă bị loài người vứt vào sọt rác. CSVN trở thành Cộng hưởng, nghĩa là lo vơ vét làm giàu, chuyển tiền ra ngoại quốc, mua nhà, cho con cái du học để ḥng khi hữu sự cóđường trốn thoát. Nhân dân cả nước đă biết thực chất CS chỉ là bọn Việt gian, làm đầy tớ cho hai dàn anh Nga Tầu. Giới trẻ đă nhận thức vai tṛ của ḿnh và mạnh dạn đứng lên tranh đầu đ̣i quyền Tự Do Dân Chủ, không c̣n sợ hăi như trước. Đó là dấu hiệu lạc quan cho tương lai của Dân Tộc. Đó mới chỉ là sự thức tỉnh tạo sức mạnh đấu tranh đ̣i quyền làm người. Điều cần, và quan trọng là phải cho một cuộc cách mạng là phải thay đổi tư duy, dứt khoát dẹp bỏ chế độ CS; xóa bỏ hoàn toàn tàn tích của chủ nghĩa độc tài CS.

 

William James nói một câu rất hay:“Khám phá vĩ đại nhất của thế hệ hôm nay là ta có thể thay đổi cuộc sống bằng thay đổi thái độ tinh thần của ḿnh”-”The greatest discovery of any generation is that a human can alter his life by altering his attitude”. Nghĩa là phải thay đổi suy nghĩ tức là Cách mạng Nhân Sinh quan mới thay đổi chế độ độc tài đảng trị được. Ngoài ra phải chú tâm đến 3 điểm:

 

Học hỏi, đề cao dân tộc tính, (02) Rèn luyện lănh đạo và (03) Củng cố phát triển Cộng Đồng.

 

Tóm lại, dân nước Việt khốn khổ đói nghèo là do giặc Cộng mà ra. CS đă là giặc mà con là kết tinh của mọi thứ giặc: Dốt, đói, ngoại xâm. Thực dân, Mác Lê, Phong kiến.

 

Tham Hèn Ngu. Mù Câm Điếc! Đường lối cai trị của CS là làm cho dân đới và dân ngu, nghĩa là Ngu dân và bần cùng hóa nhân dân.

 

V́ ngu si nên khi nắm chính quyền, chúng chỉ dùng bọn ngu si dốt nát để cai trị và đàn áp nhân dân qua chính sách: NGU DÂNBẦN CÙNG HÓA nhân dân. Chúng bưng bít nhân dân trong mọi sinh hoạt thông tin của thế giới và như những con cừu chỉ biết nghe nói và làm như Đảng chủ trương. Chúng nắm hầu bao của nhân dân qua cái gọi là “chế độ công an hộ khẩu” để nhân dân không c̣n phương tiện mà hành động. Nắm được hầu bao hay cái bao tử của dân chúng đồng thời bưng bít không cho dân chúng biết tức là ngu dân th́ CS mới dễ. Ngoài Hồ Chí Minh thời Trường Chinh là kẻ tiêu biểu nhất cho sự ngu si đần độn khi Trường Chinh đă viết truyền đơn hô hào bỏ chữ Quốc Ngữ.

 

Tờ nhật báo “Tiếng Dội” số 462, năm thứ 3, 1951, Âm lịch 22 tháng Bảy năm Tân Măo, giá bán 1 đồng, của Chủ nhiệm Trần Chí Thành tự Trần Tấn Quốc, Ṭa soạn, Quản lư 216 đường Gia Long, Sàig̣n, có bài mang tựa đề “Việt Minh vận động cho VN làm chư hầu Trung Quốc”, cho in nguyên văn một tờ truyền đơn do Trường Chinh kư như sau:

 

 

ỦY BAN HÀNH CHÍNH KHÁNG CHIẾN

VIỆT NAM DÂN CHỦ CỘNG HƠA - NĂM THỨ VII

 

TỔNG THƯ KƯ ĐẢNG LAO ĐỘNG VN SỐ: 284/LĐ ĐỘC LẬP TỰ DO HẠNH PHÚC

 

Hỡi đồng bào thân mến!

 

Tại sao lại nhận vào trong nước Việt Nam yêu mến của chúng ta, là một nước biết bao lâu làm chư hầu cho Trung quốc, cái thứ chữ kỳ quặc của bọn da trắng Tư Bản đem vào! Tại sao ta lại truyền bá trong dân chúng từ ải Nam Quan đến mũi Cà Mau, cách viết chữ dị kỳ của tên thực dân Alexandre de Rhodes đă đem qua xứ ḿnh như thế?

 

Không, đồng bào của ta nên loại hẳn cách viết theo lối Âu Tây ấy - một cách viết rơ ràng có mau thật đấy - và ta hăy trở về với thứ chữ của ông bà ta ngày trước, là thứ chữ nho của Trung Quốc.

 

Vả chăng, người Trung Hoa, bạn của ta - mà có lẽ là thầy của chúng ta nữa, ta không hổ thẹn mà nh́n nhận như thế - có phải là dân tộc văn minh trước nhất hoàn cầu không? C̣n nói ǵ đến y khoa của Âu Mỹ: Chúng chỉ cắt, đục, khoét, nạo! Có thế thôi!

 

Hỡi đồng bào yêu mến! Chúng ta hăy gạt bỏ cách chữa bệnh của bọn Đế quốc phương Tây đem qua xứ ta!

 

Ta hăy bỏ nhà bảo sanh của chúng, bỏ bệnh viện của chúng, ta hăy dùng thuốc dán của ông cha ta để lại và nhất là dùng thuốc Tàu danh tiếng khắp cả hoàn cầu!!!!

 

Ta hăy trở về phương pháp này, trước nữa để ủng hộ các bạn Trung Hoa, sau nữa để loại ra khỏi nước VN yêu mến của ta bao nhiêu những đồ nhập cảng thực dân như là khoa học, phát minh v.v...

 

Ta hăy quét sạch lũ “trí thức” đă xuất thân ở các trường Âu Mỹ, đế quốc và thực dân!

 

Chúc“Tổng phản công” và “Thi hành mọi phương pháp bài trừ thực dân”.

 

Trường Chinh

 

Tổng thư kư đảng Lao Động

 

(Trường Chinh dùng chữ Quốc ngữ viết truyền đơn chửi Giáo sĩ Alexandre de Rhodes hóa ra chửi ḿnh)

 

Bởi NGU và THAM nên khi thấy Phong Trào CS đi xuống th́ tập đoàn CSVN đă không có can đảm nh́n vào sự thật tức là sự thất bại của chủ nghĩa CS trên khắp thế giới để t́m ra lối thoát cho dân tộc VN và cho chính chúng, đó là cái HÈN.

 

Trước thảm họa sụp đổ trên đầu, tập đoàn CSVN vội vàng chạy qua họp mật với quan thầy ở Thành Đô năm 1991, để làm ǵ, nếu không phải là “bám vào quan thày” để mong tồn tại. Quan thầy làm ǵ th́ chúng rập khuôn theo quan thầy làm như thế. Trung Cộng đổi mới th́ Việt Cộng cũng đổi, thứ đổi mới nửa chừng “đầu Ngô ḿnh Sở” (kinh tế thị trường theo định hướng xă hội chủ nghĩa”. Nhưng chính cái quyết định “đầu Ngô ḿnh Sở” này đưa chúng vào thế bí không lối thoát nếu chúng không chịu vứt bỏ chủ nghĩa Mác Lê lỗi thời để tự t́m đường thoát ra cho Dân tộc VN và cho chính chúng bởi v́ chúng đă mắc vào ba thứ bệnh mới “mù câm điếc”. Nhớ lại năm 1958, sau cuộc CCRĐ làm cho dân chúng miền Bắc khốn khổ, thời có Kim Ngọc là Bí thư Vĩnh Phú (Vĩnh Yên và Phú Thọ) đề nghị cho dân chúng Vĩnh Phú được làm ăn theo h́nh thức khoán hộ nghĩa là cho dân chúng tự do làm ăn và đóng thuế cho nhà nước. Trường Chinh liền cảnh cáo Kim Ngọc là đi sai chủ trương của Mác Lê. Vậy mà 30 năm sau (1988) khi chế độ bao cấp làm dân cả nước khốn khổ, thời chính Trường Chinh lại thực hiện chủ trương “khoán hộ” mà Kim Ngọc đă đề xuất từ 30 năm trước! Hiển nhiên Trường Chinh và cả tập đoàn chóp bu CSVN là một lũ ngu!

 

Thật ra không chỉ CSVN mới mắc bệnh NGU mà trên thế giới này, không thiếu ǵ những kẻ mệnh danh là Trí Thức, những nhân vật nổi tiếng, những triết gia cũng mắc bệnh ngu. Đối với các dân tộc nhược tiểu, chậm tiến, chưa được mở mang th́ vị sự ngu dốt, dễ bị CS tuyên truyền mê hoặc là chuyện thường, không có chi đáng trách. Nhưng cái lạ là bao nhiêu trí thức Âu Tây cũng đă bị CS mê hoặc! Bertrand Russel, Jean Paul Sartres, Picasso v.v... và v.v...

 

đă bị CS mê hoặc biết bao năm, không chịu mở mắt. Chẳng những bị mê hoặc, lại cón biến thành công cụ tuyên truyền cho CS thật không có cái ngu nào tệ hại và đáng trách như bọn trí thức lưu manh này. Trước diễn biến của t́nh h́nh thế giới, CS Quốc Tế (Nga Tầu) tuyên truyền xúi giục, xâm lăng các quốc gia chậm tiến vậy mà bọn trí thức Âu Tây đó không mở mắt nh́n ra sự thật, lại cắm đầu lên tiếng bênh vực cho hành động xâm lăng của chúng. Điển h́nh nhất là cuộc chiến tại VN, bọn “trí thức thiên tả” Âu châu đă tự nguyện làm tay sai cho CS Quốc Tế hô hào tổ chức Hội Nghị Ḥa B́nh đánh phá cuộc đấu tranh chống Cộng đầy chính nghĩa của nhân dân VN. Bọn trí thức này đúng là trí ngủ, mê muội ngu dốt cho đến khi Miền Nam rơi vào tay CS để hàng triệu người phải bỏ nước ra đi chúng mới mở mắt. Thật chưa có cái ngu nào hơn cái ngu của bọn trí thức phải gọi là “thổ tả” Âu Tây này!

 

Sau biến cố Đông Âu (1989) và Liên Sô (1991) làm cho chủ nghĩa CS sụp đổ khắp nơi trên thế giới, thay v́ vứt bỏ chủ nghĩa CS như các nước Đông Âu để mở một chân trời mới cho đất nước, tập đoàn CSVN lại chạy qua Bắc Kinh bám vào đàn anh Trung Cộng. Việc bám víu vào đàn anh và đàn anh coi chúng như chư hầu, tệ hơn nữa là những con chó gác cổng cho chúng. Việt Cộng tiếp tục c̣n đường độc hại từ 1991 đến nay. Sự lệ thuộc vào Trung Cộng của Việt Cộng để lấy hậu thuẫn và sự yểm trợ nhân vật lực, nhất là thứ vũ khí nào khác chi “đuổi hổ mang ra cửa trước, rước hổ hành vào cửa sau”. Hiển nhiên Hồ Chí Minh và tập đoàn CSVN đă tự nguyện tiếp tục làm giặc ngoại xâm trá h́nh, công khai đưa bè lũ Hán gian vào lănh thổ dưới những chiêu bài mới, h́nh thức mới gậm nhấm dần dần VN sớm muộn sẽ biến đất nước thành nô lệ cho Tầu Cộng, một tỉnh của chúng.

 

Trước thực trạng bi đát đó, tập đoàn CSVN giả ngơ làm điếc, giả mù không nh́n thấy, không muốn nghe tiếng nói yêu nước của nhân dân VN, không dám nói lên nguyện vọng chính đáng của nhân dân. Thủ đoạn cố hữu của chúng là dùng bạo lực để đàn áp mọi tầng lớp nhân dân, quyết tâm bóp nghẹt tiếng nói của đồng bào để mong duy tŕ quyền lợi và địa vị cho Đảng CS, một đảng tay sai của ngoại bang. Trước những lựa chọn giữa tự do hạnh phúc của nhân dân, giữa quyền lợi và vai tṛ của Đảng, chúng cam tâm thà mất nước hơn mất Đảng. Theo Mỹ, theo các nước văn minh th́ mất Đảng, theo Tầu Cộng th́ mất nước. Chúng thà mất Nước hơn mất Đảng. Đó là điều mà mọi tầng lớp dân chúng phải biết để cứu nước. Cái đáng ngại là khi chúng dùng bạo lực để đàn áp nhân dân, tạo cho dân và đặc biệt là giới trí thức một nỗi sợ hăi triền miên, không dám nói, không dám làm những điều có lợi cho đất nước. Chính sách “ngu dân và bần cùng hóa nhân dân” cố hữu của chúng là làm cho dân chúng (kể cả trí thức và thành phần trong guồng máy của chế độ) v́ miếng cơm manh áo, v́ cuộc sống vật chất mà trở thành “mù câm điếc” không c̣n dám lên tiếng và hành động v́ tổ quốc, tương lai dân tộc. Sự buông xuôi đó, cộng với những mánh khóe ru ngủ của CS sẽ làm cho Dân Tộc VN mất đi bản chất dễ dàng rơi vào âm mưu Hán hóa và nô lệ của Tầu Cộng!

 

 

Kết luận:

 

Trước t́nh h́nh nguy hiểm của Đất Nước, chúng ta đừng mong một đồng minh nào như Hoa Kỳ đến giúp ta đánh đổ chế độ CS một khi họ không cùng quyền lợi sinh tử với ta. Cho nên chính chúng ta phải nhận định thức thời và hành động trước. Đừng mong CS sẽ thay đổi. Đừng mong Việt Cộng có thể xa ĺa quan thày Trung Cộng mà theo con đường tự do dân của Tây Phương và Hoa Kỳ. Cũng đừng mong Trung Cộng để cho Việt Cộng được tự do đi theo con đường riêng của dân tộc VN. Thày tṛ Trung Cộng và Việt Cộng phải bám lấy nhau để tồn tại. Thân phận của Bắc Hàn cũng thế, không khi nào sẽ rời xa Trung Cộng và Trung Cộng cũng chẳng bao giờ để cho Bắc Hàn đi riêng rẽ muốn làm ǵ th́ làm. Nói cách khác: Việt Cộng và Bác Hàn là hai con chó gác cổng cho Trung Cộng.

 

Vậy th́ ta phải làm ǵ? Người Việt trong cũng như ngoài nước phải quyết liệt đấu tranh ngay từ bây giờ. Trong khi Việt Cộng đang ở thế trên đe dưới búa, chúng ta cần vận dụng tích cực để thành một tổng lực ba mũi giáp công: quốc nội, quốc ngoại và quốc tế đánh đổ chế độ CS ác ôn mà khởi đầu là trị các căn bệnh “tham hèn ngu” “mù câm điếc” rồi đánh thẳng vào thứ giặc ác ôn và nguy hiểm nhất, đó là giặc CS. Hơn thế kỷ trước, các vị tiền bối Nguyễn Trường Tộ, Phan Bội Châu, Phan Chu Trinh đă từng cảnh giác về ba thứ giặc Dốt, giặc Đói và giặc Ngoại Xâm. Giặc Dốt là thứ giặc nội tại nơi chính dân tộc ḿnh không được giáo dục, khai sáng, mở mang để đưa đến đói khổ, yếu hèn làm mồi cho giặc ngoại xâm. Cho nên khởi đầu cho công cuộc đánh CS, Chậm tiến là phải tấn công giặc Dốt nó nằm sẵn trong ba căn bệnh Tham Hèn Ngu. Phải mở mắt ra mà nh́n và nh́n thấy rơ nguy cơ mất nước làm nô lệ cho ngoại bang do chính chính sách “ngu dân và bần cùng hóa nhân dân” của CS. Nếu như TT Nga Yeltsin nói: “CS không thể sửa được mà phải thay thế” th́ Nguyễn Chí Thiện đă viết câu thơ đáng cho chúng ta suy nghĩ:

 

Nếu nhân loại mọi người đều biết Cộng Sản là ǵ tự nó sẽ tan đi Biết để diệt trừ căn bệnh NGU. Và biết là khởi đầu để tiếp tục diệt trừ căn bệnh HÈN tức là làm sao cho mọi người dân không c̣n biết sợ bạo lực đàn áp nữa th́ mới có can đảm đứng lên làm cách mạng đánh đổ chế độ phi nhân. Phải mở mang trí óc cho mọi từng lớp nhân dân để nh́n thấy chính ḿnh, nh́n thấy thế giới, nh́n rơtâm địa của tâp đoàn Cộng Sản Việt gian bán nước Hồ Chí Minh và đồng bọn để từ đó quyết tâm trừ bệnh diệt giặc.

 

Tóm lại, muốn đất nước tiến bộ, nhân dân hạnh phúc th́ phải diệt giặc, diệt thù, diệt các căn bệnh trầm kha đă ăn sâu vào xương tủy. Cộng Sản là kết tinh của mọi thứ tội ác phải tiêu diệt. C̣n chúng th́ dân Việt ta không thể ngóc đầu lên được.

 

 

 

 

Tin Tức - B́nh Luận     Vinh Danh QLVNCH     Audio Files     Tham Khảo     Văn Học Nghệ Thuật     Trang Chính