Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm một đời v́ Nước v́ Dân

 

Chương 2 Bài đọc thêm

6 & 7

 

Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm đi kinh lư qua làng Rạch Bắp, quận BẾn Cát, tỉnh B́nh Dương

 

Một kỷ niệm không bao giờ quên

 

Mùa hè năm 1957, tôi về Rạch Bắp nghỉ ngơi đồng thời giúp thầy mẹ tôi như mọi năm: cuốc vườn, xẻ gỗ, đánh ḷ rèn, kín nước, nấu cơm v.v... Ba giờ sáng, dậy sớm đi nhà thờ Làng Ba dự Thánh lễ do cha Vũ Thiện Đễ cử hành. Lễ về, ăn sáng, ra vườn hay vào rừng chặt gốc cây vừa đốt cho sạch đất để trồng lúa khô. Gần trưa về nấu cơm. Cơm trưa xong, sang xưởng mộc xẻ gỗ hay đánh ḷ rèn với thầy tôi.

 

Cha Đễ, người gốc làng Trà Cổ ngoài miền Bắc, một linh mục hiển lành, dễ thương, ai cũng quư mến. Ngoài công việc mục vụ chăm sóc giáo dân, cha làm công việc lao động như mọi người: cuốc vườn, trồng rau, nuôi heo, nuôi gà vịt để mưu sinh không làm phiền ai. Cả vùng Rạch Bắp, quận Bến Cát ai cũng nghe tiếng cha. Nhiều giáo dân ở làng bên cạnh hay đến dự thánh Lễ do cha cử hành. Nhất là ngày Chúa Nhật, tôi thấy nhiều dân làng Một hay làng Năm đạp xe đến dự lễ rất sớm. Sau Thánh Lễ Chúa Nhật hôm đó, Cha thông báo cho giáo dân biết:

 

Hôm nay TT Ngô Đ́nh Diệm sẽ đến thăm vùng này theo lời thông báo của ông Quận Trưởng Bến Cát. Vậy bà con nhớ ra đường đón Tổng Thống.

 

Đă nhiều lần đi đón Tổng Thống, được đứng gần người nhân dịp Lễ Kỷ Niệm 2 Năm Di Cư ở Hố Nai, khi người dẫn Thủ Tướng Unu của Miến Điện đi thăm phong cảnh Miền Nam hoặc Ngày Trồng Cây Toàn Quốc ở Trảng Bom, nên tôi cũng đă quen, không háo hức lắm. Nhưng dân cưở Rạch Bắp, trong đó có thầy tôi th́ rất muốn được thấy Tổng Thống như thế nào.

 

Đi lễ về, tôi loay hoay ngồi chơi ở hiên nhà. Thầy tôi lấy ghế xích đu ra nằm nghỉ, chờđợi rồi lơ mơ ngủ. Bỗng nghe thấy tiếng c̣i xe Môtô B́nh Bịch kêu inh ỏi từ phía làng Năm Rạch Bắp tiến lại gần Sở Cao Su, tôi lên tiếng gọi:

 

Thầy ơi. H́nh như xe Tổng Thống sắp chạy tới kia ḱa.


Thầy tôi vội lấy cái áo chùng thâm khoác vào, vừa cài cúc vừa đi ra phía đường lộ th́ đoàn xe Tổng Thống đă tới. Mấy cái xe Mô Tô bật c̣i kêu a ả dừng lại ở phía trước thời xe chở Tổng Thống màu đen có cắm cờ Quốc gia ngừng lại ngay trước mặt thầy tôi đang đứng ở lề đường bên này. Tổng Thống cho sĩ quan Tùy viên sang gặp thầy tôi nói:

 

- Tổng Thống mời cụ ra nói chuyện.

 

Thầy tôi sang qua đường gặp Tổng Thống. Cửa xe sau đă mở, Tổng Thống ngồi để hai chân ra ngoài, nói với thấy tôi:

 

Chào cụ. Cụ bao nhiêu tuổi?

 

Thưa Tổng Thống, tôi sáu mươi tuổi.

 

Cụ ở đây bao lâu rồi?

 

Dạ thưa Tổng Thống, tôi ở đây được hơn hai năm, từ khi vào Nam.

 

Cuộc sống ở đây thế nào? Dân chúng làm ăn ra sao? Có được trợ cấp ǵ không?

 

Dạ thưa Tổng Thống, mới đầu khi dân di cư tới đây đă được chính phủ trợ cấp tiền bạc, gạo nước đầy đủ. Hiện nay đă tới giai đoạn địa phương hóa, dân chúng có thể làm ăn tự túc, không c̣n sự trợ giúp của chính phủ nữa.

 

Giếng nước ở đây có sâu lắm không?

 

Dạ thưa Tổng Thống, giếng nước ở đây phải đào sâu khoảng 7 hay 8 thước mới có nước v́ về mùa nắng hơi cạn. Nhưng mùa mưa th́ dồi dào.

 

Dân chúng làm nghề ǵ?

 

Thưa Tổng Thống, dân chúng ở đây làm nghể nông, trồng lúa lốc cũng gọi là lúa khô, trồng cây ăn trái và nhiều loại rau. Ở đàng sau mỗi nhà có khoảng đất làm vườn trồng rau, cây ăn trái và nhiều loại hoa màu.

 

Dân trồng lúa ở đâu?

 

Thưa lúa khô trồng ở trong rừng. Chính phủ cho dân phá rừng trồng lúa. Mỗi gia đ́nh tùy theo khả năng, chừng một mẫu, hay nửa mẫu, đủ gạo ăn quanh năm.

 

Phá rừng như vậy có hại không?

 

Dạ thưa Tổng Thống, chỉ phá đủ để canh tác thôi, nên không ảnh hưởng ǵ.

 

Nhà Thờ của xứ nào mà xây đẹp thế. Có tháp chuông cao dưới kia...

 

Dạ đó là nhà thờ Làng Năm Rạch Bắp do Cha già Nguyên xây hơn năm nay.

 

Cám ơn cụ.

 

Trong lúc Tổng Thống hỏi chuyện thầy tôi th́ dân chúng trong nhà thờ Làng Ba chạy túa ra mỗi lúc một đông hướng về phía xe đoàn xe Kinh Lư của Tổng Thống. Dân chúng đứng xa xa theo lệnh của Hiến Binh. Ông giáo Minh là người làm việc ở dưới quận Bến Cát giơ tay hô to nhiều lần:

 

- Ngô Tổng Thống Muôn Năm!

 

Dân chúng đáp lại: Muôn năm! Muôn năm! Muôn năm!

 

Rồi sau khi đoàn xe Kinh Lư của Tổng Thống rời địa điểm di chuyển vế hướng Bến Súc th́ một lần nữa, ông giáo Minh lại giờ tay hô to:

 

- Ngô Tổng Thống Muôn Năm!

 

Dân chúng đáp lại: Muôn năm! Muôn năm! Muôn năm! Vang dội cả khu rừng cao su.

 

Dân chúng ra về vỗ tay vui vẻ.

 

Thầy tôi vào nhà. Một số đông người đến thăm hỏi, xem Tổng Thống nói ǵ? Thầy tôi tường thuật đầy đủ cho họ nghe. Ai cũng vui. Riêng lăo Phiến nhà ở gần đó, chẳng chịu làm ǵ, chỉ nhờ mấy cô em làm ở Sở Cao su nuôi ăn, lại bảo thầy tôi:

 

Sao cụ không nói dân c̣n thiếu thốn, để xin Chính Phủ giúp đỡ.

 

Thầy tôi trả lời:

 

Cách đây mấy tháng, chính phủ đă tuyên bố Chương Tŕnh Địa Phương Hóa, v́ thấy dân đă được trợ cấp, có công ăn việc làm, có thể tự túc, nên tôi nghĩ dân ḿnh đây tương đối làm ăn đă khá hơn th́ ḿnh không nên ỉ lại măi vào chính phủ mà phải làm việc chớ. V́ Chính phủ lo cho dân di cư ḿnh c̣n hơn bố mẹ cho con ra ở riêng. Vả lại chính phủ c̣n phải lo cho dân cả nước, nên tôi không dám.

 

Những ngưởi hiện diện trong nhà tôi lên tiếng:

 

- Cụ xă nói đúng. Ḿnh phải tự túc chứ.

 

Suốt mấy tuần lễ tiếp theo, nhiều người dân từ Rạch Bắp xuống đến Bến Cát hay đến thăm hỏi thầy tôi về việc Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm mời ra hỏi chuyện. Thầy tôi tiếp đón và kể lại cho nghe đầy đủ. Một hôm Cha già Vũ Thiện Đễ đến thăm thầy tôi. Cha nói:

 

Cụ Xă có phước được gặp Tổng Thống. C̣n tôi lúc đó đang làm lễ, giáo dân nghe tin Tổng Thống tới, liền bỏ cả nhà thờ ra đón Tổng Thống. Trong nhà thờ trơ trọi chỉ c̣n một ḿnh tôi và hai thằng bé giúp lễ ngay giữa lúc chầu Ḿnh Thánh làm tôi cũng nao núng. Muốn ra đón Tổng Thống mà ra không được.

 

Ai nghe lời của Cha Đễ cũng bật cười. Chuyện có một không hai khi dân chúng nô nức rời nhà thờ Làng 3 ra đón chào TT Ngô Đ́nh Diệm.

 

Ít ngày sau, Cụ Tổng Thuân, người làng Ninh Củ đến thăm thầy tôi. Và sau khi nghe thầy tôi thuật lại chuyện được gặp Tổng Thống, Cụ Tổng Thuân nói:

 

Thời bây giở là thời Dân Chủ. Tổng Thống là người thương dân mới có được gặp như vậy. Chứ như cái thời quân chủ vua chúa th́ làm ǵ có. Ngày trước dân đi đường gặp mà bất chợt gặp Vua là phải chạy ngay vào lề đường nằm sấp, úp mặt xuống, không được nh́n mặt vua. Nh́n mặt vua tức là “phạm nhan” phải tội bị chém đầu. Nghe người ta kể lại. Ngay cái thời một ông vua gần đây này. Ông vua có thói quen gặp mấy vị quan lớn trong triều đ́nh. Quan phải đến trước và chờ. Một tên bồi được lệnh phải đến trước lo dọn dẹp và chuẩn bị trà nước, bàn đèn cho vua thưởng ngoạn. Có lần hôm đó, lúng túng thế nào mà tên bồi làm vừa xong chưa kịp ra vua th́ vua bướcvào pḥng. Tên bồi sợ quá chạy lui xuống góc pḥng nắm sấp lấy cái chiếu đắp trùm lên thân người. Vua ngổi trên ghế hỏi vị quan“Cái ǵ ở góc nhà kia?”. Vị quan trả lời:“Thưa Hoảng Thượng, hôm nay Ngài đến th́ nó chưa chuẩn bị

 

xong nên không ra kịp. Xin Hoàng Thượng tha cho nó”. Vua vẫy tay, bảo quan tha cho nó ra. Tên bồi nhỏm dậy, bái tạ ra về, nhưng v́ sợ quá sinh ốm rụng cả tóc đầu.

 

Chuyện thực hư ai mà biết? Cóđiều chắc chắn, thầy tôi rất vui và trong một lúc cảm xúc, thầy tôi đă làm một câu đối treo trên tường:

 

Vách đất, nhà tranh giành Độc Lập Gạo rừng, nước giếng tiến Văn Minh

 

Phạm Quang Tŕnh

 

 

 

BẨY

 

NHỮNG BÀI THƠ NÓI VỀ  CỐ TT NGÔ Đ̀NH DIỆM (1954-1963)

 

Thái Bá Tân

 

Học giả Thái Bá Tân, sinh quán ở Nghệ An, được gửi đi du học ở Moscow trong thời kỳ thập niên 60-70. Sau khi trở về, ông sinh sống ở Hà Nội bằng nghề dạy học, viết văn, dịch sách, và làm thơ.

 

Những bài thơ 5 chữ của ông mang nhiều tính chất nâng cao dân trí. Mỗi bài thơ đều có mang theo vài thông điệp để gửi đến một số đối tượng, với lời lẽ nhẹ nhàng nhưng rất thâm thúy. Hy vọng những đối tượng ấy sẽ nhận ra được và tự điều chỉnh, để xă hội được tốt đẹp hơn.

 

Ông luôn luôn tự hào: là một “hạt giống đỏ”, nảy mầm và lớn lên trong một “ngôi vườn đỏ”, nhưng không hề bị nhuộm “đỏ”, và chưa bao giờ là một đảng viên của Đảng Cộng Sản.

 

NGÔ Đ̀NH DIỆM

 

Thái Bá Tân (Hà Nội)

4/2019

 

Đọc trên mạng, thấy nói

Vào những năm sáu mươi,

Khi Ngô Đ́nh Diệm chết,

Người ta lục trong người

 

Chỉ thấy chuỗi tràng hạt,

Nửa bao Bastos Xanh.

Loại thuốc rẻ tiền nhất

Của người nghèo Sài Thành

 

Các tướng lĩnh đảo chính

Soi tài khoản của ông,

Cả trong và ngoài nước,

Xem có nhiều tiền không.

 

Cuối cùng, ông Minh Lớn

Thông báo với đồng bào:

Tài khoản của ông Diệm

Không có đồng tiền nào.

 

***

 

Trên mạng nghe nói thế,

Không biết đúng hay sai.

C̣n đây là sự thật,

Tuyệt đối đúng, không sai.

 

Trưởng ban tổ chức đảng

Tỉnh Yên Bái vừa qua,

Bị bắn chết, để lại

Một trăm ngh́n đô-la.

 

Cộng thêm một tỉ rưỡi,

Thành gần bốn tỉ đồng.

Số tiền khổng lồ ấy

Được cất ở văn pḥng.

 

Dân, vốn lười suy nghĩ.

Tuy nhiên, qua vụ này

Cũng muốn hỏi nhà nước

Mấy câu hỏi sau đây:

 

Một - ông Ngô Ngọc Tuấn,

Chết, tiền thế là nhiều.

Thế những năm c̣n sống,

Trong pḥng có bao nhiêu?

 

Hai - ông Tuấn giàu thật,

Dẫu mới chỉ quan to,

Chưa phải quan to nhất

Đang sống ở thủ đô.

 

Họ, quan to nhất ấy,

Ngộ nhỡ chết như ông,

Trong pḥng họ làm việc

Có bao nhiêu tỉ đồng?

 

***

 

Tự nhiên nhớ ông Thiệu

Hồi c̣n ở Miền Nam:

“Đừng nghe cộng sản nói.

Hăy xem Cộng Sản làm!”

 

 

NGÔ Đ̀NH DIỆM - 2

 

Thời ông Diệm, kinh tế

Của Việt Nam Cộng Ḥa

Hơn Hàn Quốc gấp rưỡi.

Thái Lan - gần gấp ba.

 

Đến ông Lư Quang Diệu

Cũng chỉ mong nước ông

Có ngày sẽ giàu đẹp

Như Ḥn Ngọc Viễn Đông.

 

Nghe nói cả bóng đá

Từng lên đỉnh vinh quang

- SEAP Games năm 59

Dành được Huy Chương Vàng.

 

Thậm chí đội Nhật Bản,

Lại nghe nói, nhiều lần

Sang Sàig̣n tập huấn

Nên mới khá hơn dần.

 

***

 

Sau khi ông Diệm chết,

Ngô Đ́nh Thục, anh ông

Sống nghèo đói ở Mỹ

Trong Tu Viện Cộng Đồng.

 

Bà Nhu th́ héo hắt

Trong căn hộ tí hon

thành Rome nước Ư,

V́ nghèo và v́ buồn.

 

Tức là cả ông Diệm

Và người thân của ông,

Khi tại chức, quyền lực,

Không tư túi một đồng.

 

Nghe người ta nói thế

Về Việt Nam Cộng Ḥa.

Sai đúng là một chuyện.

Chuyện khác, buồn cho ta.

 

NGÔ Đ̀NH DIỆM

 

“Tôi không phải thần thánh,

Mà là người b́nh thường.

Tôi thức khuya, dậy sớm,

V́ đất nước, quê hương.

 

Tôi tiến, mong các bạn

Hăy cùng tiến theo tôi.

Tôi lùi, hăy bắn bỏ.

Tôi chết, nối chí tôi”.

 

 

NGÔ Đ̀NH DIỆM

 

Tổng thống Ngô Đ́nh Diệm

Cúng năm trăm ngh́n đồng

Và ra lệnh chính phủ

Xuất thêm hai triệu đồng

 

Để xây chùa Xá Lợi,

Hai ngh́n rưởi mét vuông.

Năm Một Chín Năm Sáu

Ngôi chùa ấy xây xong.

 

Chính ông đă đề nghị

Cấp đất không lấy tiền

Xây một ngôi chùa mới,

Đó là chùa Vĩnh Nghiêm.

 

Ông cũng cúng toàn bộ

Mười lăm ngh́n đô-la

Tiền ông được giải thưởng

Cho Đạt Lai Lạt Ma.

 

Chùa Nam Thiên Nhất Trụ

Và cả chùa Phổ Quang

Cùng một số chùa khác

Được xây dựng khang trang

 

Cũng là nhờ ông Diệm,

Một con chiên có ḷng.

Tiếc, sau này phật tử

Đă nhiều người chống ông.

 

- Chùa Vĩnh Nghiêm xây 1964. Toàn bộ khu đất rộng xây chùa được ông Diệm kư bán, giá tượng trưng một đồng.

 

- Đức Đạt Lai Lạt Ma lúc ấy là lănh tụ của Tây Tạng vừa bị Trung Quốc chiếm đóng.

 

 

 

Tin Tức - B́nh Luận     Vinh Danh QLVNCH     Audio Files     Tham Khảo     Văn Học Nghệ Thuật     Trang Chính