Tháng tư mất
nước Tháng tư buồn
Nhớ về nước
Việt quê nhà mến yêu
Khí thiêng sông núi Việt
Tôi sanh ra
từ làng quê Bưng Cầu
Xứ Thủ, Một
cây Dầu, Bình Dương
Đất gò Miền
Đông Nam bộ
Bên dòng
suối nhỏ hiền hòa
Một vạc bưng
trải dài bên bờ suối
Cây cầu ván
mộc mạc bắc ngang
Dọc bờ suối
hai lỗ mội
Mội Chợ, mội
Thầy Thơ
Mội Thầy Thơ
thơ mộng
Dưới cội
trâm già rợp bóng
Trĩu trái
tím ngắt, vị ngọt ngào
Dòng An
Giang thuở học trò
“Giòng An
Giang nên thơ khiến nhớ
”
Rừng U Minh
âm u minh minh
Nơi chiến
trường máu đổ, tử vong
Sông Hậu
những chiều lộng gió
Đón đợi
người yêu tìm đến
Mùa đông
Hoàng Liên Sơn
Đỉnh
Fansipan tuyết trắng
Xuân về hoa
bang nở trắng núi đồi
Mùa hè dưới
chân rặng Trường Sơn
Nắng như đổ
lửa
Mùa thu dòng
suối A Mai êm ả
Dịu dàng,
róc rách chảy về xuôi
Bến Ngọc
chiều tà hiu quạnh
Nhớ quê nhà
Miền Nam
“Ai hỏi
tôi từ đâu đến?
Tôi đáp, Tôi
từ Việt Nam đến đây”
(*)
Tôi là người
Việt Nam
Mang dòng
máu Lạc Việt
Đượm khí
thiêng sông núi
Đất Việt bên
bờ Biển Đông
Ngày nay dân
tộc tôi chẳng may
Bị loài cọng
sản quốc tế
Đưa vào vòng
bạo tàn hắc ám
Nhưng rồi
cũng có một ngày
Tuổi trẻ
Việt Nam bừng lên
Sức sống
giống giồng Lạc Việt
Xóa tan u
minh cọng sản
Đưa non sông
qua cơn lầm than
Vén mây mờ
cho giồng giống
Núi sông Đất
Việt
Lại rạng rỡ
bên bờ Biển Đông
Nguyễn Nhơn
( Mùa hè trên đất Mỹ )
(*) Thơ Nguyễn Thanh Bạch