Xứ Sương Mù Buồn Nhiều Hơn Vui
Nguyễn Bá
Để "chung vui" cùng quư vị ở "Xứ Sương Mù", nên tôi, dù tuổi đời đă quá "cổ lai hy", nhưng cũng cố gắng để viết mấy ḍng để gọi là chia xẻ những nỗi … buồn; bởi v́, với tôi th́ niềm vui rất ít.
Nhớ lại những ngày mới đến Anh quốc xa lạ, khiến cho cả gia đ́nh tôi buồn bă vô cùng, có khi c̣n nghe tiếng khóc của người thân trong gia đ́nh, v́ nhớ nhà, nhớ quê, làm ḷng tôi đau nhói.
Thế rồi bao nhiêu năm trôi qua, những nỗi buồn đă vơi bớt, những nỗi hờn vong quốc vẫn c̣n y nguyên. Tôi vẫn nhớ những năm dài chinh chiến, dù phải gian nan, nguy hiểm nhưng chí vẫn không sờn, gót giày trận vẫn hiên ngang cùng các chiến hữu. Và tôi làm sao có thể quên đi những ánh mắt của đồng đội trước giờ lâm tử, những lời trối trăn… những giọt nước mắt của những người thiếu phụ đôi mươi, khăn tang phủ trắng mái tóc xanh, đang gục đầu bên những chiếc quan tài của người chồng đă đền nợ nước !!!
Không biết những người ấy bây giờ họ đang ở nơi đâu ? Họ chắc chẳng nhớ đến tôi, nhưng tôi, người lính già vẫn nhớ đến họ, dù không biết, hoặc không nhớ tên của họ.
Tôi không bao giờ quên được những ánh mắt bàng hoàng của những người lính trẻ, trong ngày bị bắt buộc rời bỏ quyền cầm súng để bảo vệ Quê Hương. Có những người đă khóc khi phải cởi bỏ bộ quân phục, bỏ chiếc nón sắt, mà đă một thời gắn bó với niềm tự hào của những người trai trẻ, khi xếp áo thư sinh lên đường ṭng quân giết giặc để bảo vệ đồng bào, bảo vệ, tự do, bảo vệ bờ cơi Việt Nam.
Tôi cũng không bao giờ quên, những lần "sau ngày hành quân anh về vui trong chiến thắng, súng c̣n đeo vai, đă viết thư cho người yêu". Tôi nhớ đến những chiếc ṿng hoa chiến thắng huy hoàng đă từng được các "em gái hậu phương" choàng lên vai, và vào cổ của những chàng trai lính trận mà áo quần c̣n vương mùi thuốc súng.
Ôi! Những nụ cười thật rạng rỡ, những bước đi nhịp nhàng dưới bóng Cờ Vàng. Tôi nhớ đến "hàng vạn tinh binh, tiếng loa dậy đất, bóng tinh rợp đường". Ôi! bóng Quân Kỳ, bộ quân phục, những chiếc Anh Dũng Bội Tinh… Đời lính, bổn phận của người thanh niên hữu trách khi đất nước bị quân thù xâm lược.
Giờ này, họ đang ở nơi đâu, sống chết như thế nào, tôi đau ḷng, tôi nhớ đến tất cả những người lính năm xưa; tôi lạy trời, cho tôi được thấy Quê Hương Việt Nam không c̣n có ai bị áp bức, tù đày; đồng bào của tôi không c̣n phải chịu những cảnh khổ đau, đói khổ. Tôi đau xót vô cùng khi nh́n h́nh ảnh của những em bé gầy c̣m nằm vật vờ bên vệ đường, dưới gầm cầu, đi t́m chút thức ăn thừa nơi quán xá!!!
Tôi căm hận những tên cầm đầu của đảng cộng sản Việt Nam, v́ chúng đă biến đất nước Việt Nam thành một nhà tù, thành những băi tha ma với những xác người chết đói !!!
Nhưng tôi biết phải làm ǵ hơn, khi chính ḿnh cũng đang phải sống lưu đày xa xứ, sống nơi "xứ sương mù" quanh năm họa hoằn mới thấy được những ngày nắng ấm. Nhưng dù sao, th́ ở nơi này, tôi vẫn thấy được ánh sáng của tự do; trong khi đó, tại quê nhà, đồng bào của tôi hoàn toàn mất hết tự do, không được sống theo ư nguyện của ḿnh.
Xin ánh B́nh Minh hăy bừng sáng trên Quê Hương Việt Nam yêu dấu của tôi, cho Quê Hương tôi được thấy ánh mặt trời. Mặt trời của công lư, của tự do, của tất cả những ǵ mà đồng bào của tôi đang mỏi ṃn trông đợi.
19-8-2011 Nguyễn Bá
|