Biển-Đảo Việt Nam c̣n đâu
nữa để Thủ tướng
VC xác nhận Chủ Quyền!
Mường Giang
Ngày
thứ Sáu (25-11-2011), lần đầu tiên Nguyễn Tấn Dũng (thủ tuớng VC) khi trả
lời những câu hỏi trước Quốc hội VC tại Hà Nội, đă công khai xác nhận
“Trung Cộng đă dùng vũ lực để cưởng đoạt Quần Đảo Hoàng Sa của VN vào năm
1956 và 1974, lúc đó thuộc chủ quyền của VNCH. Thủ tướng VC c̣n nói thêm
“Trường Sa cũng bị Tàu đỏ cưỡng đạt bằng vũ lực...”
Nhưng có điều Dũng đă không bao giờ dám nhắc tới động cơ nào đă giúp gịặc
Tàu công khai xâm lấn lănh thổ của một nước khác, mà không bị Hoa Kỳ, Liên
Hiệp Quốc chế tài và lên tiếng phản đối. Cũng không thấy nói tới chuyện
lấy lại hai quần đảo trên bằng cách nào?
Theo bản tin của UPI-AFB ngày 23-9-1958 được báo chí của Trung
Cộng lẫn Việt Cộng đăng tải - những tài liệu này, hiện vẫn được lưu trữ
tại các thư viện quốc tế như Luân Đôn, Paris, Hoa Thịnh Đón, Bắc Kinh...
kể cả Hà Nội - ta mới biết được, vào ngày 14-9-1958, Phạm Văn Đồng lúc đó
là thủ tướng, theo lệnh của chủ tịch nước và đảng VC là Hồ Chí Minh, đă
cam kết với Chu Ân Lai, thủ tướng Trung Cộng, bằng văn kiện xác quyết như
sau “Chính phủ VNDCCH, tôn trọng quyết định, lănh hải 12 hải lư cũng như
hai quần đảo Hoàng Sa-Trường Sa, là Tây Sa-Nam Sa, của Trung Cộng”. Ngày
22-9-1958, đại sứ VC tại Bắc Kinh là Nguyễn Khang, dâng văn kiện xác nhận
điều trên, do Phạm Văn Đồng kư, lên Thiên Triều. Ngay cả khi đă cướp chiếm
được hoàn toàn miền Nam VN vào tháng 5-1976, trên tờ Sài G̣n Giải Phóng
của VC nằm vùng Ngô Công Đức, Lư Quư Chung.. vẫn c̣n đăng lời xác nhận của
đảng VC “Hoàng Sa-Trường Sa là của Trung Cộng”. Khôi hài hơn, VC nói “v́
ta và Tàu sông liền sông, núi dính núi, nên Hoàng Sa-Trường Sa, của ai
cũng thế thôi, nên VC muốn lấy lại đảo, lúc nào Trung Cộng vẫn sẵn sàng
giao trả”..Luận điệu trên rơ ràng VC đă xác nhận VN là thuộc địa của Tàu
Cộng. Dù ngày 14-3-1988, Trung Cộng đă tàn sát dă man những bộ đội VC
trong cuộc giao tranh không công bằng (v́ quân ta không có vũ khí trong
tay và được lệnh cấm chống trả) tại Trường Sa. Ngay sau đó, trên tờ Nhân
Dân, số ra ngày 26-4-1988, VC vẫn xác nhận sự kiện Hồ Chí Minh bán hai đảo
cho Tàu năm 1958 là đúng. Bởi có vậy, Trung Cộng mới viện trợ súng đạn,
gạo tiền và cả triệu quân để VC đánh chiếm VNCH từ 1955-1975.
Dựa theo các nguồn sử liệu hiện nay, khi viết về nguồn gốc của
dân tộc VN, đều cho rằng Người Việt là một trong những dân tộc dũng cảm và
thông minh nhất trên thế giới, v́ đă được hưởng nhiều đặc tính quư báu của
các chủng tộc pha trộn. Họ là hậu duệ của ṇi giống Mông Cổ, Bách Việt và
Nam Á Đa Đảo.. qua quá tŕnh thiên di từ Trung Á tới đồng bằng Bắc Việt.
Nhờ vậy suốt ḍng lịch sử mấy ngàn năm, tổ tiên ta mới đương đầu nổi với
nhiều cuộc xâm lăng diệt chủng của Tàu, Chiêm Thành, Lào-Thái, Cao Mên,
thực dân Pháp-Nhật và nay là chủ nghĩa vô thần của đảng cọng sản đệ tam
quốc tế. Bởi thế ngay từ buổi b́nh minh dựng nước, người Việt rất thạo
thủy chiến, quen dùng thuyền, thời gian sống trên cạn ít hơn dưới nước, v́
biển rạch sông hồ, vốn là những nơi chốn thân thương của linh hồn đất
Việt.
Chúng ta là con cháu của Lạc Long Quân và Mẹ Âu Cơ, theo cha
ra biển và lâp thành nước Văn Lang, có nền văn minh phát triển từ sông
nước. Do trên ngoài nông nghiệp, việc khai thác hải sản trên sông biển,
vẫn là tiềm năng kinh tế muôn đời của dân tộc.
Nên biển miên viễn vẫn là không gian sinh tồn của ṇi giống Hồng Lạc, là
bức trường thành “ nước “ bảo vệ non sông gấm vóc Việt. V́ vậy trong suốt
lịch sử giữ nước chống ngoại xâm, sức mạnh của Thủy Quân Đại Việt qua các
triều đại Ngô, Đinh, Tiền Lê, Hậu Lư và nhất là Nhà Trần.. đă tạo nên
những chiến công hiển hách, làm vẻ vang người Việt, đất Việt, khiến cho
con cháu ngày nay, mỗi lần đọc lại những trang sử cũ, đều cảm nhận sự hănh
diện trân quư, đối với tổ tiên ḿnh. Những đia danh Như Nguyệt, Chương
Dương, Hàm Tử, Hội An, Lô Giang, Rạch Gầm, Nhật Tảo, Hoàng Sa.. và đặc
biệt là ḍng sông thiêng Bạch Đằng nơi xứ Bắc, muôn đời sống đẹp trong hồn
người như nhà thơ Phạm Sư Mạnh đời Trần, đă không ngớt lời khen tặng:
“Vũ trụ kỳ quan, Dương Cốc nhật.
Giang
san vượng khí Bạch Đằng thâu”.
Ngày nay đảng CSVN đă và đang bán dần ṃn non sông gấm vóc cho
giặc Tàu, chẳng những là biển, bờ, hải đảo, đất đai biên giới.. mà ngay
tới làng mạc, phường phố tại Hà Nội, Huế, Sài G̣n, B́nh Dương, Đà Nẳng,Cần
Thơ.. nơi nào cũng đă bị Hán hoá từ trong chữ nghĩa ra tới thực tế của
cuộc đời. Tất cả đều do tổ tiên đă dựng và ǵn giữ qua bao đời, bằng xương
máu và nước mắt. Nhờ vậy mới có một nước Việt xinh đẹp bao đời, trải dài
trên bờ Thái B́nh Dương hơn 3300km, với non xanh nước biếc thật hữu t́nh.
Sau lưng là bức tường thành Trường Sơn hùng vỹ, c̣n đất đai th́ chạy suốt
từ Ải Nam Quan tới tận Mui Cà Mâu, Hà Tiên ngút ngàn ruộng đồng vườn tược,
nơi nào cũng đẹp xinh ngập tràn hồn quê trong nổi nhớ.
Biển VN c̣n có một thềm lục địa rộng trên 2 triệu km2 và 4000
ḥn đảo, mà lớn nhất là Phú Quốc (Kiên Giang) và Phú Quư (B́nh Thuận), có
diện tích gần bằng Tân Gia Ba. Nơi nào trên biển cũng đều có một triển
vọng to lớn về khả năng khai thác khí đốt và dầu thô. Tóm lại, nếu là
những vị lănh đạo yêu nước, thương dân thưở trước như Trần Nhân Tôn, Lê
Thánh Tôn, các Chúa Nguyễn Hoàng, Sải Vương, Hiền Vương, Quốc Chúa, Minh
Mạng.. cho tới cố Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm và Nguyễn Văn Thiệu.. chắc
chắc sẽ nhận ra ngay thực trạng của nước ta, người đông đất ít, tương lai
của xứ sở đều do biển quyết định, nên phải dồn hết năng lực và sức mạnh
quân sự, để bảo vệ biển, đảo như Nhà Nguyễn và gần nhất là VNCH đă từng
làm suốt 20 năm tồn tại (1955-1975).
Từ sau ngày CSVN làm chủ cả nước, đảng chưa bao giờ nghiên cứu
hay lo lắng bảo vệ lảnh hải của ḿnh, dù biết rằng “cái ăn của toàn dân
phần lớn đều nhờ vào biển trước mắt”. Đó là thực trạng của sự khai thác
hải sản bừa băi trên Đông Hải, gần như lạm phát vô kỹ luật, từ sau năm
1975 tới bây giờ. Tóm lại tất cả đều là nỗi đau ḷng, ngậm ngùi non nước,
từ sự kê khai tổng trọng tải của hàng chục ngàn ngư thuyền cả nước, nhưng
thực tế chưa bằng 1/10 tàu thuyền đánh cá của các nước trong vùng.
Về sản lượng khai thác trên biển hiện nay của ngư dân VN theo
các nguồn tin quốc tế, c̣n thua xa các nước Nhật, Péru, Đài Loan, Đại Hàn
cả Thái Lan từ 25 năm về trước. Trong lănh vực kinh tế, VN hiện có 62 hải
cảng lớn nhỏ cả nước, nhưng con số chỉ nhằm phô trương, v́ nhiều cảng cá
xây lên, để có cơ hội cho cán bộ đảng từ nhỏ tới lớn, chia nhau ăn xén
ngân khoản, sau đó bỏ hoang như ở Cà Mâu. Thực chất đă làm lu mờ cái uy
thế hiển hach của một nước VN từ bao đời “là một vị trí trung tâm của hải
đạo bắc-nam, vùng Châu Á Thái B́nh Dương”. Đồng thời cũng là cửa ngơ ra
biển của Lào và nhiều tỉnh miền Nam Trung Hoa như Quư Châu, Vân Nam và
Quảng Tây, qua các đường sông Hồng Hà, Mă và sông Cả.
Từ năm 1995, VN đă bắt đầu sản xuất dầu khí của các mơ trên
thềm lục địa nước ta, tại biển Nam quanh Côn Đảo và quần đảo Trường Sa.
Việc khai thác khí đốt cũng đă bắt đầu tiến hành từ đầu thập niên thế kỷ
XXI. Đây là nguồn lợi to lớn nuôi sống cả nước, sau lúa gạo và hải sản.
Nhưng v́ cần chỗ dựa lưng be bờ để giữ đảng tồn tại, sau khi Liên Xô và
Đông Âu sụp đổ, nên CSVN chẳng những đă không lo bảo vệ non sông gấm vóc
của dân tộc, trái lại c̣n bí mật kư kết bán nhượng biển nhiều lần với Tàu
đỏ, đặc biệt là Hoàng Sa và Trường Sa là lảnh thổ lâu đời của Đại Việt có
từ thời vua Lê Thánh Tôn vào thế kỷ XVII.
Ngày 25-12-2000, CSVN qua Lê Khả Phiêu, Đổ Mười, Trần Đức
Lương, Vơ Văn Kiệt.. tới Bắc Kinh để âm thầm kư kết bán đảo chia biển với
Trung Cộng, qua cái gọi là Hiệp Định Phân Định Vịnh Bắc Bộ. Sự kiện trên
đă bị dân chúng trong và ngoài nước phanh phui, công phẫn và phản đối dữ
dội. Đặc biệt là báo chí Pháp cũng lên tiếng phê phán và cười chê CSVN cả
gan, khi dám nhân danh kẻ cầm quyền, để kư với giặc thù truyền kiếp của
dân tộc là Trung Công, trong t́nh trạng b́nh thường của hai quốc gia độc
lập. Đây là một hiệp định vô lư, man rợ và bất b́nh đẳng nhất thế giới, mà
chỉ có bè lũ bán nước buôn dân như Hồ Chí Minh, Phạm Văn Đồng (1958), cùng
với băng nhóm không c̣n nhân tính, thiên luân và tim óc trong Bắc Bộ Phủ
mới dám lỳ lợm hành động một cách mù quáng, mặc kệ cho cuộc tồn vong của
dân tộc Việt.
Nguyễn Tâm Bảo, một cán bộ kiều vận của Việt Cộng, đặc trách
vùng Bắc Mỹ, trong một bức thư tối mật gửi đảng (Sever Ever Been Top
Secret), đề ngày 30-6-2008, qua ám số i86
photobucket.com, đă viết “..thứ hai
là quan hệ tế nhị với người anh lớn đă để lộ những kẽ hở. Việc chúng ta
nhượng đất nhượng biển là một sai lầm, đụng chạm đến tinh thần dân tộc từ
ngàn đời nay.. Làm sao để lèo lái tinh thần dân tộc theo hướng có lợi cho
chúng ta, để thanh niên vẫn có chỗ xả xú pắp, mà vẫn tin rằng chúng ta
không hề hèn nhát trước Trung Quốc, đồng thời việc đó không làm cho Trung
Quốc tức giận…”
Ngày xưa, Hồ Quư Ly, Mạc Đăng Dung và Chúa Trịnh, chỉ v́
trong thế kẹt vạn bắt đắc dĩ, nên bó buộc phải kư dâng đất cho giặc. Thời
nhà Nguyễn, Vua Tự Đức cũng chỉ v́ thua kém quân sự, nên buộc ḷng phải kư
kết những hiệp ước bất b́nh đẳng với kẻ thù nhưng vẫn t́m đủ mọi cách để
chuộc lại. Thực dân Pháp trong thời gian đô hộ nước ta, v́ quyền lợi của
chúng, cũng cắt nhiều đất của VN cho Tàu tại biên giới, đó là điều không
thể tránh được với một quốc gia đă mất chủ quyền. Thời VNCH luôn luôn phải
đương đầu với thù trong giặc ngoài, suốt 20 năm tồn tại, từ cố TT Diệm tới
TT Nguyễn Văn Thiệu, đă không hề bán nhượng hay làm mất một phân đất của
tổ tiên. Tháng 1-1974, chỉ v́ đồng minh Mỹ bán đứng, VC đồng lỏa với Tàu
đỏ, đâm sau lưng nên đành để mất quần đảo Hoàng Sa trong máu hận, sau khi
Hải Quân Miền Nam đă tử chiến với Trung Cộng và gây cho chúng nhiều thương
vong thiệt hại.
VC chỉ biết có đảng và quyền lợi cá nhân gia đ́nh, đă công
khai đầu hàng giặc Tàu, làm tổn hại đất nước, khiến dân tộc mất danh dự và
trên hết là tạo sự bất hạnh cho ngư phủ VN phải hành nghề trên biển cả, bị
giặc Tàu bắn chết qua tội danh xâm phản lănh hải của chính nước ḿnh. Hỡi
ôi, chỉ v́ muốn được làm nô lệ cho Trung Cộng để giữ đảng, mà VC đă làm
mất của VN hơn 11.930 km2 biển. Riêng Hiệp Định gọi là Hợp Tác Nghề Cá,
chưa hề được quốc hội thảo luận cũng như biểu quyết phê chuẩn, nhưng VC
lẫn Trung Cộng vẫn tuyên bố, cùng có hiệu lực như Hiệp Định Vịnh Bắc Bộ
vào ngày 30-6-2004, mà hậu quả trước mắt là thảm cảnh đồng bào VN ngày
ngày bị Tàu đỏ cướp bóc, hảm hiếp và giết hại trên biển Đông, kể cả những
lảnh hải thuộc chủ quyền VN sát bờ như Bán Đảo Sơn Chà (Quảng Nam-Đà Nẳng)
mới đây vào tháng 6-2008.
Tóm lại, từ việc Hồ Chí Minh, Phạm Văn Đồng và đảng cọng sản,
thừa nhận Hoàng Sa-Trường Sa thuộc chủ quyền Trung Cộng vào năm 1958, cho
tới những hiệp ước bất b́nh đẳng về việc phân định và hợp tác đánh cá
trong vịnh Bắc Việt, đảng CSVN coi như đă dâng hiến toàn bộ hải sản, dầu
khí của quốc gia cho giặc Tàu. Nên không ai ngạc nhiên khi nguồn tin Nông
Đức Mạnh sang Tàu về và phổ biến tấm dư đồ rách VN ngày nay trong đó không
có các địa danh Ải Nam Quan, Thác Bản Giốc, Hang Pắc Pó, Núi Tô Thị và hai
quần đảo Hoàng Sa-Trường Sa, nay đă biến thành Huyện Tam Sa thuộc tỉnh Hải
Nam của Trung Cộng.
Mấy ngàn năm mở và dựng nước, linh hồn của dân tộc Việt là
rừng thẳm biển xanh như đă ăn sâu vào ánh mắt nụ cười của mọi người. Nay
th́ rừng đă trụi c̣n biễn cũng đă phụ người. Chúng ta con cháu ngày nay
khi nghĩ tới, chỉ c̣n đi t́m thuở vàng son của quá khứ, được lưu lại trong
hồn biển trên đât cá đẳm đầy nước mắt, nắng gió và cái đói lạnh miên
trường của kiếp người bất hạnh trên quê hương nhược tiểu VN.
Có c̣n nổi buồn nào hơn nổi buồn của người ngư phủ VN, đứng trước quê
hương ḿnh trong nổi lặng im cay đắng, nh́n những tia nắng ráng chiều c̣n
vương trên biển như tiếng vọng của ngày về một thời oai hùng trên sóng
nước. Giờ chỉ c̣n lại hai bàn tay trắng của phận người nơi biển bạc.. sau
những đợt xăng dầu lên giá, bảo táp bất thường và nạn Tàu Ô, Tàu Đỏ hoành
hành khắp Đông Hải. Biên ôi, biển đă phụ Nguời!
Tóm lại bọn cướp biển đang hoành hành trong hải phận VN ngày
nay, rất đa dạng, phía bắc là bọn Tàu Ô-Tàu đỏ (Trung Cộng), c̣n ở mạn Nam
là đám hải tặc Kampuchia. Chúng thường đội lớp hải quân, có tàu thuyền rất
tối tân, loại Hino gắn thủy động cơ 6 bloc và c̣n chở thêm nhiều canô,
chạy máy 50 ngựa. Trên tàu được trang bị đủ loại vũ khí như súng phóng lựu
M79, đại liên M60, tiểu liên AK47, lưu đạn Mini, thủy pháo và máy bộ đàm
HT10, liên lạc với nhau để báo động, ăn hàng hay chém vè khi bị nguy cấp.
Nhưng đâu phải chỉ có hải tặc Kampuchia, mà c̣n có bọn cướp
biển quốc tế, trong đó có lũ Tàu Ô cũng tới cướp bóc giết ngư dân VN trong
vùng biển Kiên Giang. Năm 1996, biên pḥng tỉnh này qua nguồn tin từ Mả
Lai Á, đă chận bắt được một tàu cướp xuyên quốc gia của Trung Công, mang
số D4460 với 25 tên cướp do một sĩ quan chỉ huy, tại vùng biển gần đảo Thổ
Châu. Hà Nội sau đó, đă trả lại 25 tên cướp Tàu cho Bắc Kinh.
Ngày nay Trung Cộng là một trong 17 nước hiện diện trong vùng
biển Thái B́nh Dương. có tàu đánh cá với trọng tải trên 100 tấn và xếp
hàng đầu v́ số lượng tàu chiếm tới 40%, bỏ xa Hoa Kỳ (chỉ có 5%), Nhật
(3%) và Nam Hàn (2%). Ngoài ra tất cả tàu đánh cá của Trung Cộng, đều được
trang bị các loại lưới có tầm bắt cá tới 50 hải lư. Do trên, tàu đánh cá
Trung Cộng, chỉ cần tới những vùng biển, mà VC đă kư nhượng dâng bán cho
giặc Tàu, được gọi qua danh từ hoa mỹ là “vùng đánh cá chung”, để neo tàu,
bủa lưới, là có thể tóm gọn hết hải sản toàn vùng của VN, từ Thái B́nh vào
tới Quảng Tri. Ngư dân VN chỉ c̣n biết khóc v́ không biết làm ǵ hơn để
kiếm nuôi sống ḿnh và gia đ́nh.
Tại B́nh Thuận, vùng biển giàu có và lớn nhất hiện nay của
nước ta, tàu đánh cá Trung Cộng được địa phương gọi là “hung thần trên
biển cả”, ngày ngày cào, vơ, quét sạch những ǵ có trong biển, làm cho ngư
dân bản địa xác xơ v́ thu hoạch không đủ trả tiền xăng dầu, nói chi tới
kiếm gạo nuôi miệng.
Biển Đông và các ngư trường
cá Hoàng Sa, Trường Sa nay đă thuộc chủ quyền của Trung Cộng... nên Thủ
tướng VC Nguyễn Tấn Dũng hay Chủ Tịch Nhà nước VC Trương Tấn Sang có lên
tiếng xác nhận hay đ̣i chủ quyền, chẳng qua cũng chỉ để “đánh giặc miệng”
cho vui ḷng người trong nước đang lúc “ai cũng muốn ăn tươi nuốt sống
đảng bán nước và giặc Tàu xâm lăng cướp nước VN”
thế thôi!
Xóm
Cồn Hạ Uy Di
Tháng
11-2011
Mường Giang
Người lính già 143 - KBC 4424
------------------------------------------

Công Hàm bán nước do Việt-gian Phạm
văn Đồng kư năm 1958
|