LTS.- Thật bất ngờ, chúng tôi nhận được bài viết của một bạn đọc thường xuyên Đặc san Hồn Việt gửi cho. Chuỗi thời gian ngắn ngủi hơn mười năm lại trở về như một khúc phim thời sự, nhưng thật sống động và đầy t́nh người viễn xứ...

 

Hồn Việt UK online trân trọng cám ơn tác giả Lâm Viên và xin giới thiệu đến tất cả quư bạn đọc bài: "Buồn Vui Xứ Sương Mù". Chúng tôi rất vui và mong đón nhận những bài kế tiếp của tác giả.

 

Nhân đây, thay mặt nhóm chủ trương, chúng tôi chân thành kính cám ơn tất cả quư bạn đọc và quư văn thi hữu  khắp nơi đă góp tay, góp sức cho Hồn Việt trong suốt thời gian qua. Kính chúc tất cả quư bạn đọc, quư văn thi hữu và quư quyến luôn an mạnh, tươi vui cùng mọi may lành trên xứ tạm dung cũng như tại quốc nội.

 

Chúng tôi ước mong luôn nhận được sự cảm thông, hỗ trợ tinh thần, bài vở và ư kiến quư báu của tất cả quư vị cho con đường chúng ta đă chọn và đang dấn bước tiến lên.

 

Trân trọng,

 

Hồn Việt UK online

 

Buồn Vui Xứ Sương Mù

 

 - Lâm Viên -

 

 

 

Xứ sương mù, nhưng nếu là sương mù ở Đà Lạt, hoặc ở những  miền Trung du nước Việt; ở đó, cũng có từng lớp sương mù giăng giăng trên khắp vùng  núi đồi, mà một thời là lính trận, tôi đă từng bước chân qua, th́ tôi không bao giờ buồn, mà chỉ có vui thôi.

 

Nhưng với chúng tôi, th́ buồn nhiều hơn vui, nhứt là thời gian đầu mới đặt chân đến xứ sương mù của Anh quốc. Lúc đó, vợ chồng, con cái cứ co ro với cái lạnh, nh́n đâu cũng thấy mù sương. Nhớ nhà, nhớ quê đến đứt cả ruột, tôi không biết phải làm ǵ cho vợ con vơi bớt nỗi nhớ nhà, nên mỗi lần có dịp gặp gỡ đồng hương là tôi đều đưa vợ con đến, để mong cho vợ con của ḿnh vơi bớt đi nỗi nhớ nhà.

 

Rồi niềm vui đầu tiên đă đến, đó là vào dịp Tết Mậu Dần, năm 1998, khi Đặc San Hồn Việt số 1, đă ra mắt đồng hương tại Anh quốc. Tôi vui, vui nhiều lắm, nên đă đem về làm món quà Xuân cho gia đ́nh, mà vui thiệt, khi nh́n thấy vợ con thay nhau đọc.

 

Tôi viết lại những điều này, tôi nghĩ người chủ trương Đặc San Hồn Việt, là anh Nguyễn Đức Chung, cũng không thể ngờ rằng tôi vẫn c̣n giữ lại nhiều số báo Hồn Việt cho đến bây giờ. Tôi nhắc lại, để anh Chung nhớ đến một lần chúng tôi được gặp cả hai anh chị Nguyễn Đức Chung. Chúng tôi cứ nhớ hoài về h́nh ảnh của chị Nguyễn Đức Chung, một người phụ nữ lúc nào cũng  ủng hộ chồng trong tất cả, từ là một người chủ trương của Đặc San Hồn Việt, là Trưởng Hướng Đạo, cho đến là một Chủ tịch Cộng đồng người Việt; sau này là trang web Hồn Việt.

 

Chúng tôi nhớ đến những lần chị Nguyễn Đức Chung tay dắt cháu gái, trên tay mỗi người một lá cờ vàng ba sọc đỏ đi biểu t́nh chống bọn Việt cộng. Trong tất cả những sinh hoạt của Cộng Đồng, của Hướng Đạo … chị Chung đều sát vai bên cạnh chồng. Một lần, sau khi số ra mắt của Đặc San Hồn Việt được đến tay đồng hương, th́ chúng tôi có hỏi chị Nguyễn Đức Chung về ư nghĩa của tên tờ báo Hồn Việt, th́ được chị cho biết, cái tên Hồn Việt, là do cả hai anh chị chọn sau nhiều lần suy nghĩ. Chị cho biết, theo anh chị, Hồn Việt, là Hồn Thiêng Sông Núi Việt, mà anh chị muốn nương cậy vào, để mong Hồn Thiêng Sông Núi Việt phù hộ cho công cuộc đấu tranh giải trừ đảng cộng sản Việt Nam. Chị Nguyễn Đức Chung cũng kể lại có lần chị bị bọn Việt cộng bỏ tù, v́ "tội" vượt biển. V́ đă từng ở tù, nên chị rất cảm thông, và rất quư những người từng ở tù Việt cộng.

 

Bây giờ, đọc lại tờ Đặc San Hồn Việt số Xuân Mậu Dần, 1998, với người chủ trương là anh Nguyễn Đức Chung, và những người từng cộng tác như:

 

- Chủ bút: Nguyễn Đức Chung

 

- Tŕnh bày & Kỹ thuật: Nguyễn Vũ, Nguyễn Xuân Hiển & Tuyết Nga

 

- Với sự cộng tác: Bút Việt, L.M Trần Quư Thiện, Đặng Phú Phong, Nguyễn Đức Diên, Tam Anh,  Huyền Trân, Kim Quy, Thùy My, Nguyễn Chinh, Lâm Văn, Phạm Kim Thư, Nguyễn Tứ Phương, Hàm Nhân, Rừng Xanh.

 

Đặc San Hồn Việt Xuân Mậu Dần, 1998, ngoài những bài viết về Tết, sớ Táo Quân … th́ vợ chồng tôi thích nhất là bài viết: Năm Dần Kể Chuyện Cọp, ở trang 08, của Nguyễn Vũ; nên cho dù bây giờ năm Cọp đă qua, nhưng tôi muốn chép lại, để mong cho quư độc giả có thể  "mua vui cũng được một vài trống canh". Bài viết như sau:

 

Năm Dần Kể Chuyện Cọp

 

Nguyễn Vũ

 

Theo tuyền thống của các nhà làm báo "Ta", cứ vào dịp năm cùng tháng tận, th́ mọi tờ báo đều ít nhiều nói tới các thủ tục "tống cựu nghinh tân". Nào là ư nghĩa ngày Tết, tập tục cúng tế đưa đón ông bà, sớ Táo Quân, tiễn đưa ông Táo, tử vi trọn năm của thiên hạ, năm mới có con giáp nào sẽ chầu cửa cho mọi người chịu ảnh hưởng lây … Mục 12 con giáp xoay vần, đều được mọi giới hưởng ứng tận t́nh. Như thế, năm Mậu Dần 1998, mà nói đến chuyện cọp cũng chẳng có ǵ lạ.

 

Cọp, một thú dữ, được mệnh danh là chúa tể rừng xanh. Không những mọi thú vật khác trong rừng đều kiêng nể, mà ngay cả loài người cũng e sợ; nhiều nơi người ta không dám gọi thẳng là cọp, mà nói trại đi: "ông ba mươi". Cọp c̣n có các tên gọi khác nhau do loài người đặt cho: Hổ, Hùm … Riêng cọp, loài người cũng không phủ nhận cái đẹp, vẻ hùng và sự tinh khôn đến kinh dị của cọp. Nhiều họa sĩ đă để lại những danh họa về nét đẹp oai dũng của cọp. Nhiều áng thơ cũng đă lột tả hết nét thần kỳ, bí hiểm nơi họ nhà cọp. Nào cọp đơn độc ŕnh mồi bên bờ suối, cọp vươn ḿnh lướt qua ánh trăng đêm, cọp cất tiếng gầm vang cả núi rừng … với những đặc tính trên, trong lịch sử ta đă có những vị anh hùng được người đời tặng cho biệt danh là: Cọp xám, Hùng thiêng Yên Thế.

 

Tuy nhiên, không phải mọi người ai nấy đều sợ cọp, và lúc nào người ta cũng sợ cọp cả; từ việc cọp ăn thịt người, cọp trả thù, cọp ba móng, cọp thành tinh, cọp phá phách ngay cả đời sống an b́nh của xóm làng … ngoài các thợ săn chuyên săn thú rừng ra, trong lịch sử Việt Nam đă từng để lại chuyện Lê Văn Khôi hạ cọp một cách dễ dàng. Chuyện Tầu cũng có Vơ Ṭng tay không đả hổ, cùng bao nhiêu chuyện người hạ cọp khác… trong dân gian đă để lại câu chuyện sau:

 

"Ngày xưa, cách một ven rừng nọ không xa, có một anh nông dân trẻ ngày ngày làm ruộng, cấy cày với con trâu lực lưỡng. Đă lâu, từ khu rừng nh́n ra, một con cọp để ư, thấy chuyện lạ cứ tái diễn hàng ngày trước sự ngạc nhiên của nó. Một trưa nóng bức, không thể nhịn được nữa, cọp ta bèn đánh liều bước ra hỏi trâu:

 

- Này bác trâu, sao bác lực lưỡng như vậy, mà lại để con người nhỏ bé kia xỏ mũi, bắt làm việc cực nhọc như vậy là làm sao?

Con trâu đang nằm nhai cỏ, nghe  cọp hỏi, liền nhe răng cười đáp gọn:

- Tại loài người có trí khôn.

- Trí khôn là cái ǵ? Trí khôn con người ở đâu?

Anh nông dân đang nằm nghỉ dưới gốc cây gần đó lên tiếng:

-Trí khôn tôi để ở nhà.

Con cọp hiếu kỳ, năn nỉ anh nông dân.

- Ông làm ơn về nhà mang trí khôn của ông ra cho tôi xem được không?

Anh nông dân đáp:

- Tôi chả hẹp lượng ǵ mà không cho anh xem trí khôn của tôi, nhưng nếu tôi quay về nhà lấy trí khôn ra, th́ ở đây anh ăn mất trâu của tôi th́ sao?! Hay tôi đề nghị: Cho chắc ăn, anh để tôi trói anh vào thân cây này, rồi tôi sẽ về mang trí khôn của tôi ra cho anh xem.

 

Cọp nghe hợp lư, thuận để anh nông dân trói ḿnh vào thân cây. Trói cọp xong, anh nông dân thong thả cầm cây đ̣n xóc mang theo đập túi bụi vào thân cọp một trận nhừ tử, vừa đánh anh vừa nói: trí khôn của ta ở đây này, trí khôn của ta ở đây này! 

 

Qua chuyện kể trên, ta thấy trí khôn loài người vẫn hơn loài dă thú kia.

 

Trong bài thơ Nhớ Rừng, nhà thơ Thế Lữ đă nói về mối hận và nỗi buồn của cọp khi nằm trong chuồng sắt làm tṛ cười cho thiên hạ, sau khi thua trí con người như sau:

 

"Gậm một mối căm hờn trong cũi sắt,

Ta nằm dài, trông ngày tháng dần qua.

Khinh lũ người kia ngạo mạn, ngẩn ngơ,

Giương mắt bé, riễu oai linh rừng thẳm.

Nay sa cơ, bị nhục nhằn tù hăm,

Để làm tṛ lạ mặt, thứ đồ chơi.

Chịu ngang bầy cùng bọn gấu dở hơi,

Với cặp báo chuồng bên vô tư lự.

 

Ta sống măi trong t́nh thương nỗi nhớ,

Thưở tung hoành hống hách những ngày xưa.

Nhớ cảnh sơn-lâm bóng cả, cây già,

Với tiếng gió gào ngàn, với giọng buồn hét núi.

Với khi thét khúc trường ca dữ dội,

Ta bước chân lên, dơng dạc, đường hoàng,

Lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng.

Vờn bóng âm thầm, lá gai, cỏ sắc,

Trong hang tối,  mắt thần khi đă quắc,

Là khiến cho mọi vật đều im hơi.

Ta biết ta chúa tể của muôn loài,

Giữa chốn cỏ hoa không tên không tuổi.

 

Nào đâu những đêm vàng bên bờ suối,

Ta say mồi đứng uống ánh trăng tan?

Đâu những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn,

Ta lặng ngắm giang san ta đổi mới?

Đâu những b́nh minh cây xanh nắng gội,

Tiếng chim ca giấc ngủ ta tưng bừng?

Đâu những chiều lênh láng máu sau rừng,

Ta đợi chết mănh mặt trời gay gắt,

Để ta chiếm lấy riêng phần bí mật,

- Than ôi! Thời oanh liệt nay c̣n đâu?!…"

 

Trong dân gian có câu: "Sợ cọp thấy phân cọp cũng sợ", đôi lúc để chỉ những người yếu bóng vía trước sự thật, lẽ phải mà không dám lên tiếng mà bênh vực, hay những kẻ sợ quyền lực của bạo quyền, như những trường hợp con ông cháu cha làm bậy, đă và đang xảy ra tại nhiều nơi trên thế giới; đặc biệt, tại các quốc gia nhỏ bé, như Việt Nam.

 

Cũng tương tự như trên, là không phải ai cũng sợ cọp cả, nên ngoài các sở thú ra, người ta đă làm nhiều loại cọp giả khác nhau. Từ những bộ da thật, để có những con cọp "đầu thật, da thật" …, cho đến những con cọp bằng giấy, bằng bông, bằng nhựa … dùng trưng bày trong nhà. Da cọp khá bền, nên từ ngàn xưa, dân ta đă có câu: “Cọp chết để da, người ta chết để tiếng”, và cũng ngụ ư khuyên con người nên làm những việc ngay thẳng, tránh những việc mờ ám, xấu xa, mà hại đến thanh danh về sau.

 

Dầu Cù-là hiệu con cọp "Đực"

 

Mai Xuân Tư

 

Sau đây là câu chuyện có thật về cọp do một trưởng Hướng-Đạo Việt Nam kể:

 

Trong một buổi tối văn nghệ giúp vui gây quỹ giúp đồng bào bị băo lụt do trường anh tổ chức. Vợ anh là người từ xưa tới lúc đó, chưa một lần xem chồng ḿnh lên sân khấu để tŕnh diễn. Trước hôm tŕnh diễn văn nghệ, anh về nhà bảo với vợ rằng:

 

- Lần này, ḿnh đi xem anh tŕnh diễn trong vở kịch Vơ Ṭng Đả Hổ. Bí mật, không cho ḿnh biết anh sẽ thủ vai ǵ.

 

Tối hôm tŕnh diễn, vợ của anh được mời ngồi hàng ghế danh dự. Tới màn tŕnh diễn vở kịch Vơ Ṭng Đả Hổ, chị vợ cứ ngồi chờ xem các nhân vật trong vở kịch, để xem khả năng của chồng ḿnh thủ diễn ra sao. Lần lượt các nhân vật trong vở kịch xuất hiện trên sân khấu, từ Đại Lang, Kim Liên, Vơ Ṭng, nhưng cũng chưa thấy chồng ḿnh xuất hiện. Khi tới màn chính Vơ Ṭng giết con cọp, th́ chị thấy một người đội lốt con cọp, được hóa trang rất tài t́nh trong bộ áo giống y như cọp thật nhảy ra. Chị biết đến đây là sắp hết vở kịch, mà vẫn không thấy chồng ḿnh xuất hiện, chị bèn nhón người ngó lên sân khấu xem chồng ḿnh đâu.

 

Anh chồng trong lớp áo cọp, thấy vợ vẫn chưa nhận ra ḿnh, nên càng vùng vẫy dữ dội, anh phóng tới, nhẩy lui và chú ư thấy chị vợ vẫn chưa nhận ra ḿnh. Lúc đó, người thủ vai Vơ Ṭng đang cố sức chụp đầu cọp bẻ xuống, khán giả bắt đầu vỗ tay nhiệt liệt, thấy vậy anh chồng trên sân khấu lại càng hăng, lúc đầu chỉ nhảy tới, nhảy lui và vờn Vơ Ṭng; nhưng đến lúc ấy, anh đưa cả hai chân đá lên loạn xạ vào Vơ Ṭng, đến nỗi rách lớp áo cọp, ḷi cả chiếc quần đùi  mầu đỏ anh mặc bên trong.

 

Đến đây, khán giả phía dưới không nhịn được nữa, nên vừa cười vừa vỗ tay nghiêng ngữa. Anh chồng thấy vậy, để đáp lại thịnh t́nh của khán giả, anh lại tiếp tục vung chân đá mấy cú thật cao, trước khi chịu khuất phục dưới tay Vơ Ṭng; nào ngờ mấy cú đá quyết định sau cùng đă làm bung luôn cả cái đũng quần đùi đỏ anh đang mặc phía trong. Bà con đêm ấy được một trận cười vỡ rạp.

 

Khi về đến nhà, hỏi thăm về cảm tưởng của vợ, chị vợ mới phán cho một câu:

- Khiếp! làm ǵ mà phải phơi cả … ra như vậy!

Lúc này, anh mới để ư đến chiếc quần đùi thủng đáy, anh liền nói một câu chữa thẹn:

- Không như vậy, th́ làm sao người ta biết ḿnh là cọp đực hay cọp cái!

 

Câu chuyện này sau khi được thuật lại, th́ kể từ đó, anh được anh em tặng cho anh cái biệt hiệu: Trưởng Dầu cù-là hiệu con cọp đực.

 

Xuân Mậu Dần, 1998

 

Nguyễn Vũ

 

Trên đây là câu chuyện cọp của tác giả Nguyễn Vũ đă viết trong Đặc San Hồn Việt số ra mắt, vào Tết Mậu Dần, 1998. Chúng tôi c̣n giữ nhiều số báo Hồn Việt, chúng tôi nghĩ có thể anh Nguyễn Đức Chung v́ phải dành thời gian cho trang web Hồn Việt, nên đă quên mất những số báo giấy Hồn Việt, và những năm tháng cùng các anh chị em đă một thời cùng đóng góp bài vở, và công sức cho Hồn Việt; nên chúng tôi viết lên những thiện ư này, và nếu anh Nguyễn Đức Chung cho đăng, và nếu anh đồng ư, th́ từ nay, chúng tôi sẽ đưa lên những bài viết của Đặc San Hồn Việt, v́ dù đă có trang web Hồn Việt như ngày nay, nhưng chúng tôi tin rằng, với lập trường Quốc- Gia- Dân -Tộc của Hồn -Việt vẫn  nguyên vẹn và  không bao giờ thay đổi.

 

9/8/2011

Lâm Viên

 

 

 

Tin Tức - B́nh Luận     Vinh Danh QLVNCH     Audio Files     Tham Khảo     Văn Học Nghệ Thuật     Trang Chính