Văn Tế Vong Hồn Quân, Dân, Cán, Chính VNCH đă hy sinh v́ chính nghĩa Quốc Gia

 



Than rằng: vọng quê cha, nhớ người kiến tạo thuở huy hoàng,
Mơ đất tổ, thương kẻ dựng xây thời xán lạn.
V́ quốc gia mà thân xác đă tiêu tan,
Luyến chính nghĩa nên hồn c̣n vương vấn.
Ai ôi! sương gió dăi dầu,
Nắng mưa dày dạn.

Chí phấn đấu dạt dào, chẳng quản ngại đường tên,
Ḷng hy sinh cao cả, không núng nao mũi đạn.
Mồ danh dự của hùng anh là chốn sa trường,
Đất vinh quang cho dũng sĩ ấy nơi chiến trận.
Thề bảo quốc, xem nhẹ chữ tồn vong,
dù giao chiến đến cạn máu hồng.

Quyết an dân, coi thường câu sinh tử,
dẫu đấu tranh phải phơi xương trắng.
Truy thù trên bốn vùng chiến thuật,
kiếp gian lao kể măi khôn cùng,
Đánh giặc khắp tám hướng biên cương,
đời nguy hiểm nói hoài chẳng tận.

Từ Bến Hải đến Cà Mau, bền ḷng nghĩa khí trừ gian,
chẳng nệ công hải quá, sơn đăng,
Ngoài Khe Sanh vô Bảo Lộc, chặt dạ trung can diệt bạo,
không lăng chuyện địa b́nh, không trấn.
Mảnh chinh y thấm giọt máu thù,
Tầm mục kích bừng tia lửa oán.

Quân, Dân nhứt trí củng cố lập trường,
dẫu xác hóa tro than, nguyện bài lũ vô thần.
Cán, Chính đồng tâm luyện rèn tư tưởng,
dù thân thành cát bụi, thề chống phường cộng sản.
Nhưng vận nước xui quân ta bị bức tử phải bại binh,
Bỗng cơ trời đưa đẩy giặc Cộng được tăng cường nên thắng trận!

Đớn đau tột độ, những tướng lănh anh hùng tuẫn tiết
giữa độ dân sầu,
Thương tiếc vô vàn, các quan quân hào kiệt hủy ḿnh
trong ngày quốc hận.
“Sanh vi tướng”một thuở tiếng lẫy lừng,
“Tử vi thần”ngàn đời danh chói rạng.

Tránh quỉ đỏ đem cảnh lầm than, bao người chuộng tự do
phải xa ĺa dương thế lúc vượt biên,
Theo cờ vàng tạo đời hạnh phúc, lắm kẻ yêu dân chủ
đành vĩnh biệt trần gian khi di tản.

Máu đổ loang “đại lộ kinh hoàng”,
Thây trôi nổi hải tŕnh hoạn nạn!
Bởi sa cơ quan quân bị kềm kẹp chốn lao lung,
mang ốm đau, bệnh tật lắm người phải vong thân,
V́ thất thế cán, chính chịu giam cầm nơi tù ngục,
cam đói lạnh, nhục h́nh nhiều kẻ đành tận mạng.

Thương thay con cháu Rồng Tiên với truyền thống quật cường,
nhiều phen phất cờ chiến thắng, nhưng mà nay phải ngậm hờn!
Tiếc bấy giống ṇi Hồng Lạc có tinh thần bất khuất,
lắm trận ca khúc khải hoàn lại đến lúc đành ôm hận!
Hiệp định hoà b́nh vô hiệu lực trước lũ vô thần,
Công pháp quốc tế bất khả thi bởi phường cộng sản.

An Lộc, Kontum trời nghẹn ngào trong trăng lạnh,
vương nỗi nhớ vô cùng
Đồng Xoài, Quảng Trị đất u uất giữa sương hàn,
gợi niềm đau bất tận.
Mây ngậm ngùi giăng dăy Trường Sơn,
Gió thảm thiết rít bờ Thạch Hăn.

Hết cuộc can qua, chinh phu không trở lại
hồn bơ vơ nương chốn non xa,
Qua hồi khói lửa, chiến sĩ chẳng quay về
phách lạc lơng ở nơi rừng vắng.
Xem nhẹ bă vinh hoa, danh dẫu không đề bia đá
nhưng thiên hạ lưu truyền măi tiếng thơm,
Khinh thường mùi chung đỉnh, ảnh dù chẳng tạc tượng đồng
mà nhân gian ca tụng hoài gương sáng.

Chúng tôi nay: ĺa chốn quê nhà
Sống nơi nước bạn
Cùng ngủ lều vải năm xưa, đậm đà nghĩa anh em,
Chung nằm mé rừng thuở trước, thân ái t́nh bè bạn.
Miền u hiển chưa hẳn cách xa,
Cơi âm dương âu là lân cận.

Hồn đơn nương hạc nội, xin chiếu nẻo tiền đồ,
Phách chiếc gởi mây ngàn, hăy soi đường hậu vận.
Tưởng niệm bằng tấc dạ thiết tha,
Nguyện cầu với tấm ḷng kính cẩn.

Đă về cơi Phật, xin phù hộ giống ṇi trong cơn quốc phá
sớm thoát cảnh tối tăm,
Có ở nước Trời, hăy độ tŕ dân tộc giữa buổi gia vong
mau đến ngày tươi sáng.
Sao cho tan bọn vô thần,
Thế mới tiệt ṇi cộng sản.

Nơi viễn xứ, nhớ nghĩa cũ, lập đàn truy điệu
Quân, Dân vị quốc hiến thân,
Chốn tha hương, chạnh t́nh xưa, dâng lễ tôn vinh
Cán, Chính v́ dân vong mạng.
Thượng hưởng!


Kha Lăng Đa

 

 

 

 

Tin Tức - B́nh Luận     Vinh Danh QLVNCH     Audio Files     Tham Khảo     Văn Học Nghệ Thuật     Trang Chính