T́m hiểu về Người kiến tạo Việt Nam Cộng Hoà

(Kỳ 2)

  

HaiLe

 

Tiếp theo Kỳ 1:  

 

 

Bước đường lập quốc gian nan và thú vị

 

 

5) Thắng cử Tổng thống

 

Lúc này, Bảo Đại đă hoàn toàn bán linh hồn cho Pháp. Ḷng dân ngả về phía ông Ngô Đ́nh Diệm, nên cuộc Trưng Cầu Dân Ư năm 1955, ông Ngô Đ́nh Diệm được bầu lên làm Lănh đạo Quốc Gia, Bảo Đại thất thế nên lưu vong sang Pháp. Dân miền Nam hân hoan  đi bầu cử, được chọn hoặc gạch tên một ứng cử viên lănh đạo quốc gia chắc hẳn là một cảm giác rất “phê”.

 

Cộng sản tuyên truyền rằng rằng “đây là cuộc bầu cử gian lận”. Chưa cần biết sao, mà người dân Quốc gia c̣n được đi cầm cái phiếu để gạch tên cái thằng mà ḿnh không muốn lănh đạo ḿnh, ăn đứt đám nô t́ miền Bắc rồi. Và tới ngày hôm nay, có đứa nào được đi bầu cử vị trí nào quan trọng có ư nghĩa lănh đạo đất nước hay chưa? Có đứa nào thấy ai mới là gian lận hay không?

 

Sau khi được người dân bàu lên làm Lănh đạo Quốc Gia, ông tiếp tục lập Nghị viện, lại cho dân bầu các Nghị sĩ, Nghị viện soạn Hiến pháp, đổi tên nước thành Việt Nam Cộng Hoà. “Việt Nam Cộng Hoà” chính thức là quốc hiệu mới ngày 26/10/1955 (Chúc mừng Quốc Khánh!), Chí sĩ Ngô Đ́nh Diệm trở thành Tổng Thống tiên khởi của Việt Nam Cộng Hoà.

 

Trong quăng thời gian ngắn ngủi từ một người hai tay không, Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm đă gầy dựng nên một miền Nam trù phú sung túc, Quân Lực tinh nhuệ nhiều thành phần, Quân Cảnh giữ trị an và bắt cướp, Nghị viện cũng nhiều thành phần, kinh tế phát triển, dân ấm no sung túc, báo chí tự do ngôn luận, xă hội dân chủ.

 

b́nh: Tôi đang tự hỏi khi này Tổng thống Ngô Đ́nh Diệm nhớ lại cái thời là một “chú nhỏ chăn trâu làm ruộng” phụ cha mẹ, là một anh tu sinh hay cái thời là một anh tri huyện trẻ măng mẫn cán, ông sẽ có suy nghĩ ǵ nhỉ? Rất có thể sau này cũng không ngờ Ông ttrở thành Tổng thống đâu. Muốn vậy th́ hôm nay mọi người phải đọc về Ngô Tổng Thống nhé.

 

6) Ổn định 900.000 di dân

 

Năy giờ “khen” Ngô Tổng Thống giỏi nhiều, nhưng cụ thể giỏi chỗ nào th́ phải nói. Đầu tiên là chuyện này. Nếu chưa h́nh dung được việc bố trí cho gần một triệu người định cư và có đóng góp cho đất nước khó đến thế nào, th́ mọi người hăy nh́n cách mấy nước châu Âu đùn đẩy trách nhiệm với nhau trong việc ổn định 160.000 dân tị nạn Syria th́ hiểu.

 

Thứ nhất là đón và phân bổ. Dân biển cho về Vũng Tàu, Phú Quốc, B́nh Tuy; dân kỹ nghệ thương măi th́ ở ven Sài G̣n; nông dân cho về vùng ph́ nhiêu rộng lớn ở Sóc Trăng, Cần Thơ, An Giang; thợ thủ công cho về Đồng Nai; dân làm lâm nghiệp cho về cao nguyên Trung phần… đại khái vậy thôi, chứ thực tế phức tạp và đông đúc kinh khủng lắm, số liệu cụ thể hăy nhờ wikipedia tiếng Anh. Nên biết, người di cư có cả Phật giáo, Tin lành, các đạo khác chứ không toàn Công giáo.

 

Sau đó, mời mấy mươi tổ chức từ thiện quốc tế và tôn giáo chung sức với các t́nh nguyện viên và hướng đạo sinh, phân chia lương thực và các nhu yếu phẩm, dạy dỗ trẻ nhỏ, phát thuốc men, trị bệnh tật…

 

Sau khi cho di dân có chỗ tạm dung, bắt đầu giúp dân xây cất nhà cửa, tạo công ăn việc làm tuỳ theo ngành nghề, cấp phát sổ gia đ́nh, cho trẻ con đi học, cho thanh niên tuỳ ư nhập ngũ, chế độ phúc lợi cho người già và người tàn tật… Chỉ có một thời gian ngắn mà cả triệu di dân hoà nhập vào miền Nam như thể nơi này sinh ra họ, họ lao động sản xuất, sáng tạo, đóng góp, phát triển xă hội nhiệt thành. Thời bấy giờ, danh hiệu “người Bắc 54” vẫn là cái ǵ đó khiến hậu duệ của họ cảm thấy vinh dự tự hào. Đa phần người Bắc 54 thành công và giàu có ở miền Nam.

 

Xin lỗi, nếu Cộng sản tự hào về “chiến thắng thần thánh ĐBP chấn động địa cầu”, chấn cái… ǵ, thế giới chẳng ai thèm lưu tâm cả, người ta đưa tin hời hợt như ngày nay đưa tin chiến sự ở Dải Gaza vậy thôi. Mà việc Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm ổn định cho gần một triệu di dân mới làm người ta thán phục! Nếu muốn kiểm chứng, th́ kiếm mấy ông cụ bà cụ Bắc 54 mà hỏi han, tra cứu thêm thông tin báo chí quốc tế giai đoạn này nữa, th́ sẽ rơ.

 

7) B́nh định các thế lực quân phiệt:

 

a. Hoà Hảo

Năm 1947, giáo chủ Hoà Hảo là Huỳnh Phú Sổ bị mất tích khi đi họp với Việt Minh. Có nhiều nguồn tin nói ông bị thủ tiêu, nhưng cũng có nhiều tín đồ hy vọng hăo rằng ông có phép thần thông đă biến đi mất. Ờ th́ sao cũng được, nhưng sau đó đảng Dân Xă và lực lượng vũ trang Hoà Hảo phân hoá thành nhiều lực lượng cát cứ, thù cộng sản tận xương tuỷ và chống luôn Quốc gia:

  • Năm Lửa Trần Văn Soái: bản doanh ở vùng Cái Vồn – Vĩnh Long, có 7 trung đoàn và nhiều tiểu đoàn, quân số đông nhất trong giáo phái, đạt 7000 người, nhiều súng ống do Pháp cấp và cướp của Nhật. Tính t́nh mạnh bạo, dữ dằn, là người đă giết sư Minh Đăng Quang – tổ của hệ phái Phật giáo Khất sĩ VN. Sau cân nhắc hơn thiệt, chịu quy thuận Ngô Tổng Thống, giải giáp quy hàng, cho lực lượng sáp nhập quân đội Quốc gia. Được Chí sĩ Ngô Đ́nh Diệm cho hưu trí ở Đà Lạt, sau qua đời ở Sài G̣n thọ 72 tuổi.

 

  • Nguyễn Giác Ngộ: ở thánh địa Hoà Hảo và Chợ Mới, Mỹ Luông, cù lao Ông Chưởng…, quân số cũng tương đương Ba Cụt, có cả binh nữ. Noi gương Năm Lửa quy thuận và được phong Thiếu tướng và phục vụ trong “biên chế” Quân lực VNCH lâu dài.

 

  • Ba Cụt Lê Quang Vinh: siêu cực đoan, hiếu chiến, hiếu sát, quân số ước 3000, cát cứ vùng Long Xuyên – Thốt Nốt – Cần Thơ – Lai Vung – Lấp Ṿ – Vàm Cống… Rất chuộng h́nh thức thanh trừng xử tử bằng cách chặt đầu, gây nhiều khủng bố cho dân chúng, cho Việt cộng và cho cả lính Quốc gia (ông nội của ba tôi cũng bị quân của thằng cha này chặt đầu năm 1947, ông cụ là thủ lĩnh nghĩa quân địa phương ủng hộ Quốc gia Việt Nam). Ba Cụt ngoan cố chống đối nên bị Ngô Tổng Thống cho quân chinh phạt. Sau bị tướng Dương Văn Đức tóm tại Chăk’dao, cách Long Xuyên 8km về phía Tây, bây giờ là thị trấn An Châu. Cụt lên máy chém tất nhiên. (cái máy chém huyền thoại mà tụi zombie được học là “lê khắp miền nam”, lát nữa sẽ gặp lại trong đoạn nói về luật 10-59)

 

  • Hai Ngoán Lâm Thành Nguyên: hoạt động tại Châu Đốc – Cái Dầu – Hà Tiên – Rạch Giá và biên giới Tây Nam, quân số khoảng 4000, chịu quy thuận Ngô Tổng Thống nhưng ngầm hỗ trợ cho các lực lượng khác, nên sau khi quy thuận được giữ tài sản nhưng bị quản thúc.

 

  • C̣n mấy thằng cha đạo Đâm, đạo bàn thiên, đạo Tứ Ân Hiếu Nghĩa… mỗi đảng chỉ có vài trăm mạng lẻ tẻ vũ trang thô sơ không đáng để kể.

 

b. Cao Đài

Cao Đài có gần ba chục môn phái, có phái ở Tây Ninh do Phạm Công Tắc lănh đạo là đông hơn cả, nhận viện trợ vũ khí của cả Pháp lẫn Nhật, quân số lúc cao điểm được hơn một vạn, chiếm lĩnh vùng Tây Ninh và các vùng phụ cận, không ủng hộ phe nào cả, chống đối Quốc gia. Tuy nhiên, nội bộ đánh nhau đến tan đàn xẻ nghé, Ngô Tổng Thống dễ dàng thu phục, Phạm Công Tắc phải lưu vong sang Miên để tránh sự trừng phạt và qua đời tại Miên năm 1959.

 

Cao Đài ở Tiên Thuỷ – Bến Tre (gần nhà ông cựu thanh tra chính phủ Trần Truyền) th́ theo Việt cộng, cũng chống đối Quốc gia như thế, nhưng không đối đầu trực tiếp mà ủng hộ người và vật chất cho Việt cộng.

 

Các phái c̣n lại cũng có lực lượng vũ trang, nhưng lít nhít không đáng kể. Đặc tính của lực lượng Cao Đài là không đoàn kết, tự đánh nhau, nội loạn.

 

c. B́nh Xuyên

Bảy Viễn, nguyên là giang hồ du đăng, tụ tập được một ổ cướp ở rừng Sát, tự gọi là “bộ đội B́nh Xuyên”. Sau lực lượng mạnh dần và được Pháp nâng đỡ, được Bảo Đại phong làm “Thiếu tướng” và cơ cấu nhiều lần để thay thế Ngô Thủ tướng. Và v́ thế lực của y mạnh nên bị tấn công trước nhất và bị tiêu diệt “tắp lự”.

 

d. Việt Cộng

Theo hiệp định Geneve, Việt cộng phải rút hết ra Bắc. Tuy nhiên, c̣n hơn mười vạn Việt cộng nằm vùng cài cắm khắp miền Nam, thêm với mấy ngàn Việt cộng trà trộn trong đám dân di cư nữa. Việt cộng tổ chức biểu t́nh quậy phá, đặt bom khủng bố, xúi giục sư săi, giật dây “thành phần thứ ba”, bắt cóc tống tiền, ám sát yếu nhân, ra báo tuyên truyền, bôi nhọ VNCH… Cuộc chiến chống Việt cộng vô cùng khắc nghiệt và chưa đến hồi kết.

 

B́nh: làm Thủ tướng chưa đầy một năm, chưa có thực quyền, thân cô thế cô, mà diệt xong B́nh Xuyên, b́nh được Hoà Hảo – Cao Đài, buộc Pháp cam kết rút quân, không cho Mỹ hiện diện quân sự, thu phục Quân đội, gầy dựng Cảnh sát. Tôi kể về các lực lượng này thô sơ như vậy chớ thực tế không phải dễ vậy đâu. Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm quả là nhân tài xuất chúng!

 

8) Phát triển kinh tế, Văn Hóa và Quân Sự

 

Việt cộng vẽ nên chân dung một Tổng ThốngNgô Đ́nh  Diệm “thèm khát quyền lực phát rồ đến nỗi bị thủ tiêu”. Thực sự mà nói cái thằng tham quyền cố vị và bắt kẻ khác sùng bái ḿnh là thằng khác...

 

Về cải cách điền địa, phương châm người cày có ruộng, chính phủ bỏ tiền ra mua đất của người có nhiều rồi chia lại cho người không có đất. Không cướp trắng trợn như “cải cách ruộng đấ”t ở miền bắc, mà mua bằng tiền hoặc vàng.

Xuất cảng nhiều mặt hàng đi các nước khác, khuyến khích kinh tài, khuyến khích sản xuất, kêu gọi nước ngoài đầu tư. Khi này, Việt Nam Cộng Ḥa là đất nước mơ ước được đến của thanh niên các xứ khác, như bây giờ người ta mê đi Mỹ đi Nhật vậy.

 

Về văn hoá, chương tŕnh học đề cao luân lư, trang trọng các anh hùng và văn hoá dân tộc, phỏng theo phương pháp giáo dục tiến bộ của Pháp và Mỹ. Khi tiếp đón các nguyên thủ nước khác th́ tổng thống Diệm thường mặc áo dài khăn đóng. Các lễ hội tôn vinh vua Trưng và các anh hùng dân tộc được tổ chức rầm rộ. Dân tự do tín ngưỡng, giáo phái tự do hành đạo và tổ chức nhân sự.(Sẽ nói vụ Phật giáo sau).

 

Quân sự: thu phục các lực lượng, tuyển thanh niên nhập ngũ, huấn luyện Sĩ quan, nhận viện trợ quân sự, mời cố vấn quân sự Mỹ. Tuy nhiên, tuyệt đối không cho quân đội Mỹ hoặc quân nước nào khác đồn trú trên lănh thổ Việt Nam. Tinh thần tự lực tự cường rất cao.

 

B́nh: “bán nước, nguỵ, tay sai, Mỹ Diệm, gia đ́nh trị, đàn áp Phật giáo, ác ôn”… Ôi cái quân tuyên truyền mất dạy!

 

9) Luật 10 – 59, lời tuyên chiến với Việt cộng

 

Bây giờ, tôi xin kể chuyện này rất buồn cười.  Học sinh dưới chế độ Việt cộng, khi học lịch sử về luật 10-59 có nghe câu cửa miệng của bọn giáo viên là “Mỹ Diệm lê máy chém khắp miền nam” không? Thực ra th́ miền Nam có một cái máy chém thôi, dùng để thị uy cho sự nghiêm minh của luật pháp, cũng chẳng được lê đi đâu, cái máy đó chém có hai cái cổ, một là Ba Cụt nói ở trên, một nữa là tướng cướp mà thôi. Lúc tôi học lớp tám chương tŕnh sách cũ, cô dạy sử cũng lải nhải câu đó, tôi ngứa mồm quá nên hỏi: “Miền Nam rộng bao la, nếu cần giết ‘chiến sĩ cộng sản’ th́ lấy dao chặt một nhát là xong, lê lết cái máy nặng cả tấn không bánh xe khắp nơi chi cho cực vậy cô?” Cả lớp cười cái rần, c̣n cô giáo “dạy sử” th́ run bật bật v́ giận, nhưng cũng ráng tuyên truyền: “Mĩ Diệm rất là ngu lại nhút nhát, nên phải dùng máy chém!” Sau này viết lại mà tôi vẫn phải dành ra ba phút để cười và phỉ nhổ cái “nền giáo dục”  này.

 

Luật 10-59 ra đời v́ Việt cộng khủng bố dữ quá, nên luật đại khái là tuyên bố VNCH trong t́nh trạng chiến tranh, toà án có thể xử nhanh các tên khủng bố Cộng sản mà không trải qua quá tŕnh tố tụng phức tạp như b́nh thường. Chỉ có vậy thôi, tất nhiên luật này dành cho đối tượng Cộng sản phạm tội ác chiến tranh. Việt Nam Cộng Ḥa vẫn quá khoan nhượng với Cộng sản khi giam giữ khá nhiều Việt cộng mà không giết. Xin hăy google xem ở Phi, Mă Lai, Hàn… người ta tiêu diệt cộng sản mạnh tay sắt máu thế nào.

 

10) Vấn đề Madame Nhu, “Bishop Thục” và chuyện “gia đ́nh trị”

 

Bà Ngô Đ́nh Nhu: cũng bởi bà ấy giỏi giang và cứng rắn như một “bà đầm thép”, hoạt động xă hội nhiều, nên người ta nghĩ bà ấy tham dự chính trị. Kỳ thực, với những người lớn lên trong môi trường tư tưởng Khổng giáo dày đặc như anh em họ Ngô Đ́nh, th́ chuyện để đàn bà qua mặt tham chính là không bao giờ! Bà Ngô Đ́nh Nhu có vai tṛ duy nhất là Chủ tịch Hội Phụ nữ Liên đới, tổ chức hoạt động v́ quyền b́nh đẳng cho phụ nữ, đấu tranh đ̣i Quốc hội và chính quyền luật hoá việc một vợ một chồng. Bà Ngô Đ́nh Nhu xinh đẹp, thông thạo ngoại ngữ, có học thức, khả năng ngoại giao tốt, có thẩm mỹ cao, tính t́nh cứng rắn, đáng mặt là một đệ nhất phu nhân không chính danh (v́ Ngô Tổng Thống không lập gia đ́nh). Hăy xem bà Hillary Clinton thời ông Bill làm tổng thống Hoa Kỳ xem bà ấy đă hoạt động như thế nào, để thấy việc bà Nhu năng động chẳng thấm vào đâu cả. Tất nhiên, Việt cộng ra sức tô vẽ thêu dệt về người phụ nữ này rất tởm, c̣n bôi bác nói bà Ngô Đ́nh Nhu và Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm “dan díu với nhau”. Đúng là bọn Việt cộng này rất cặn bă và hạ cấp!

 

Ông Ngô Đ́nh Nhu làm cố vấn cho anh ḿnh, không hề giữ chức vụ ǵ thực quyền cụ thể, chẳng có một tiểu đội cho riêng ḿnh. Trong hoàn cảnh Tướng tá bất trung, th́ Tổng Thống có thể tin ai ngoài em ḿnh? Nếu là tôi, tôi có “phong em ḿnh làm Phó tổng thống hoặc Bộ trưởng Bộ Nội vụ”  cũng là b́nh thường. Ấy thế, mà ông Ngô Đ́nh Nhu không giữ chức tước ǵ mà đă bị nói là “gia đ́nh trị”.

 

Ông Ngô Đ́nh Nhu là người Tây học, không theo Nho giáo như các anh em trong nhà, cực giỏi trong lĩnh vực Lưu trữ học, ảnh hưởng bởi chủ thuyết Personalisme của các triết gia phương Tây, chủ trương đề cao bản vị con người trên hết các giá trị khác (kinh tế, chính trị, xă hội, tôn giáo…), chủ thuyết này không phải tư bản, không phải cộng sản, không phải cực đoan… Nó là một con đường riêng và có các sắc thái chính trị xă hội cũng riêng, Hoa Kỳ không ủng hộ chủ thuyết này. Ông Ngô Đ́nh Nhu là người thực tài, thực học, có nhiều công tŕnh nghiên cứu có giá trị về bảo tồn lưu trữ văn hoá.

 

Dựa trên chủ thuyết Personalisme, ông thành lập Đảng Cần Lao Nhân Vị, chủ trương đề cao phẩm giá và vị thế của mỗi cá nhân, nhiều trí thức Tây học theo Đảng, nhưng đa số dân thường th́ chẳng biết Nhân Vị là ǵ.

 

Đức cha Ngô Đ́nh Thục, làm Giám mục từ thời ông Ngô Đ́nh Diệm c̣n thân sơ thất sở. Và giáo sĩ Công giáo sẽ bị vạ tuyệt thông tiền kết nếu tham chính. Việc ông Ngô Đ́nh Diệm làm tổng thống không dính dáng tới đời tu của Đức cha Ngô Đ́nh Thục.

 

Ông Ngô Đ́nh Cẩn, theo Nho giáo và có tinh thần dân tộc, ở Huế nuôi mẹ già, mọi ngày trong đời ông đều mặc áo dài, đội khăn đóng, mang guốc mộc, ăn trầu, tính t́nh hiền hậu dễ thương, có tài trị nước. Chủ trương dùng đường lối hà khắc của Nho giáo cổ đại cai trị dân chúng, nhưng không được hai anh đồng ư. Bất măn, ông ở luôn ngoài Huế, tuy vậy, cũng có nhiều sáng kiến giúp hai anh làm tổn thất Việt cộng rất nhiều. V́ thế nên Việt cộng vẽ nên là một “hung thần diệt cộng”.

 

Bản thân Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm không vợ con, chẳng bao giờ có chuyện con cháu ông sẽ được “thừa kế” Việt Nam Cộng Ḥa  như cha con thằng Kim Ủn Ỉn truyền kiếp ở Bắc Hàn hoặc cái đám quan chức cha truyền con nối như bọn Cộng sản Hà Nội. Vấn đề không vợ không con của Ngô Tổng Thống cũng chỉ được coi là vấn đề cá nhân, không được bơm, vá, thổi phồng như Hồ Chí Minh.

 

B́nh: Một câu ngắn gọn thôi – “gia đ́nh trị” là cái tổ sư cha bọn Việt cộng!

 

 

Xin đọc tiếp Kỳ 3

 

 

21/9/2015

HaiLe

 

 

 

Tin Tức - B́nh Luận     Vinh Danh QLVNCH     Audio Files     Tham Khảo     Văn Học Nghệ Thuật     Trang Chính