*Tổ Quốc & Chiến Sĩ Lực Lượng Đặc Biệt*

 

Qua những vần thơ chiến đấu

----*----

 

Chí làm trai dặm ngh́n da ngựa,

Gieo Thái Sơn nhẹ tựa hồng mao,

Giă nhà đeo bức chiến bào,

Thét roi Cầu Vị ào ào gió thu.

(Chinh Phụ Ngâm)

 

 

* Điếu văn: Giỗ lần thứ 10 Thiếu tướng PHẠM VĂN PHÚ cựu Tư lệnh LLĐB tổ chức tại Sài g̣n với sự hiện diện của Chuẩn tướng LAM SƠN.

 

 

 

“Trời Sài g̣n hôm nay u uất,

Nắng nung người ruột thắt gan bào,

Hồn anh giờ ở nơi đâu,

Có c̣n ngậm đắng, nuốt sầu không anh?

 

Cả cuộc đời tuổi xanh đầu bạc,

Đem thân ḿnh sống, thác quê hương,

Những người chiến sĩ Mũ xanh,

Nhập thần, xuất quỉ, tung hoành khắp nơi.

 

Rồi thế sự nổi trôi điên đảo,

Bọn tham quan mũ áo cầu vinh,

Mặc t́nh dân nước, chiến binh,

Miễn sao phú quí thân ḿnh hằng mong.

 

Riêng anh vẫ tận trung Báo Quốc,

Xả thân v́ đại cuộc pḥ nguy,

Than ôi! Con én xá chi!

Mùa Xuân Dân Tộc qua đi mất rồi.

 

Nên anh phải một thời gian khổ,

Nay nơi này, rời chỗ liên hồi,

Nhưng dù vật đổi sao rời,

Th́ anh vẫn sống là người Mũ Xanh.

 

Bởi số phận đành hanh quá đáng,

Đem người hiền mà dáng oan khiên,

Một trời vây bủa ‘nghiệp duyên’

Tướng tài bỗng chốc trở nên bất tài.

 

Anh không thể sống loài nhơ nhuốc,

Không đầu hàng, mất nước cầu vinh,

Nên anh đă phải quyên sinh,

Để anh viết lại một thiên Sử Hùng.

 

Anh hùng tử, khí hùng bất tử,

Anh chết đi lịch sử c̣n ghi,

Cái thân ngoại vật xá chi,

Hồn anh bất diệt, uy nghi, hào hùng.

 

Đất nước này đă từng hưng phế,

Thế giới này từng nể oai danh,

Việt Nam nhỏ bé hiền lành,

Nhưng nhiều nhân kiệt tinh anh khác người.

 

Thế mới biết, thế thời phải thế,

Anh ra đi là để sống c̣n,

C̣n trời, c̣n nước, c̣n non,

C̣n ḍng lịch sử, anh c̣n sống thôi.

 

Ơn đức anh chúng tôi cùng hưởng,

Từng cận kề lúc sướng khi buồn,

Vào sinh ra tử là thường,

Cho nên nghĩa nặng, t́nh thương đậm đà.

 

Giờ đă được thả ra khỏi trại,

Về giỗ anh nhớ lại t́nh xưa,

Anh em chiến hữu bây giờ,

Xác thân tàn tạ, bạc phơ mái đầu.

 

Thôi đă hết giăi dầu gian khổ,

.Đă qua rồi một thuở tung hoành,

Chúng tôi giờ cũng như anh,

C̣n chăng khí phách để dành hậu  sinh.

 

Hồn anh có uy linh hiển hách,

Xin khẩn cầu cấp bách về đây,

Cùng nhau chung tiệc xum vầy,

Gia đ́nh, Đồng đội, ḷng này kính dâng.”

 

Hoài Lễ

 

 

 

Nước non nghĩa nặng

 

Ḷng anh như đóa hướng dương

T́nh anh là cả cung thương đượm màu

Việt Nam mang trọn niềm đau

Anh mang tất cả mối sầu Quê hương

 

Làm sao nói hết niềm thương

Làm sao nói hết đoạn trường của anh

Ngục tù của lũ (CS) gian manh

Của loài khát máu biến thành vô nhân

 

 

Việt Nam địa ngục gian trần

Việt Nam máu đổ vạn lần thương đau

Việt Nam trong cảnh hận sầu

Việt Nam tan nát c̣n đâu thuở nào

 

Vàng son tựa ánh trăng sao

Bỗng nhiên sụp đổ rơi vào bóng đêm

Ngày xưa sông núi êm đềm

Má nay băo tố phủ thêm thảm sầu

 

Việt Nam trôi dạt về đâu

Anh cùng số phận gục đầu tiếc thương

Tháng ngày kéo măi thê lương

Ḷng người dạ thú của phường sát nhân

 

Thương anh trước bọn vô thần

Trái tin sắt đá như vầng mây xanh

Trời cao mới thấy t́nh anh

Nước non nghĩa nặng trở thành máu tim

 

Ư anh là những cánh chim

Bức xiềng bẻ xích đi t́m dấu xưa

Xin cho Trời đổ cơn mưa

Rửa hờn sông núi cho vừa ḷng anh

 

Ước mơ anh mới đạt thành

Tim anh rộng mở cuốn vành khăn tang

Việt Nam ca khúc Khải hoàn

Việt Nam Hạnh phúc xóm làng yên vui.

 

Nguyễn Văn Thọ

 

 

T́nh Xuân Lính Chiến

(Lá Thư Xuân gửi Mẹ)

 

* Ghi nhớ những Chiến thắng oanh liệt cùng Tưởng niệm Chiến sĩ Lực Lượng Đặc biệt đă anh dũng bảo vệ Lư tưởng Tự do.

(Nhớ về cố Thiếu tá Nguyễn văn Thọ, cựu trưởng trại LLĐB/Pleime)

 

 

 

 

*Chiều rừng đẹp lắm mẹ ơi,

Sương lan trắng đục chơi vơi ngập ngừng,

Xa xa súng vọng ven rừng,

Nghe như pháo nổ dáng chừng gọi Xuân…

 

T́nh Xuân lính chiến biên thuỳ,

Đón Xuân giết giặc để ghi công đầu.

Thưa Mẹ,

Xuân này con không về được,

V́ con đang băng rừng lội suối trong những cuộc hành quân.

Mẹ,

Tiền đồn con ở tận ven rừng,

Gần đất địch càng thương về quê Mẹ.

Vọng gác chênh vênh trên sườn đồi,

Gió lạnh về heo hút vi vút rừng cây,

Lưng trời những đám mây bay,

Con mơ chiều đuổi giặc….

Từng đàn chim sắt,

Săn giặc chạy dài như một đàn chó hoang.

Mẹ có bao giờ nghe An-khê, Đồng-xoài, Ban-hét, Pleime hay A-sao, A-lưới….

Mẹ có bao giờ đọc những số: 32 - 33 - 66 - 635 - 344 - 966…(*)

Thế mà những địa danh này con đă vượt qua,

Và những con số thù này con thuộc ḷng tất cả.

Con làm sao quên được chiến trận PLEIME!

Ôi Pleime cái tên nghe sao ngọt lạ!

Ngọt gió rừng và thơm ngát mùi hoa,

Cái tên từ đây,

Chấm dứt chiến dịch mùa mưa mà địch vẫn rêu rao là mùa Xuân chiến thắng.

Đêm ấy,

Trung đội con bị bao vây bởi một Tiểu đoàn Việt Cộng.

Chúng con quyết mở đường ra,

Thật khó ḷng thoát cả,

Không nản chí vẫn gh́m chặt tay súng,

Mắt long lên soi vào bóng đêm t́m giặc….

Bỗng tiếng súng rền vang,

Xé tan rừng đêm bừng giấc ngủ kinh hoàng,

Từng lớp người ào lên như những h́nh nhân có ḷ xo bật sẵn không ǵ cản nổi,

Như những con thú điên cuồng say máu,

Tiếng hét, tiếng hô đè lên tiếng súng…

 

Thế rồi Trung đội con được chiến sĩ Lực Lượng Đặc biệt: Biệt-cách-Dù, Delta

và các đơn vị bạn tăng viện.

Ào ạt đổ xuống giải vây,

Ḱm địch trong một ṿng đai sắt,

Sau nhiều giờ quần thảo,

Địch khiếp sợ kinh hoàng,

Chúng con mở một đường máu thoát ra,

Tiếng súng lui dần, giặc đă rút đi……

Hoả châu đỏ rực khung trời,

Soi trên chiến địa xác thù ngổn ngang,

Một số địch qui hàng,

Nhiều xác bỏ lại cùng vũ khí không kịp mang theo.

Trung đội con ba chiến sĩ hy sinh,

Xác được bọc trong chiếc poncho chuyển về hậu tuyến,

Chúng con đứng hai hàng giơ tay chào vĩnh biệt,

Chúc các Anh yên giấc ngàn thu trong ḷng Đất Mẹ….

Và để ghi nhớ chiến trận hào hùng BTL/QĐ2 mang danh hiệu Thành PLEIME từ đó.

 

 

Vâng thưa Mẹ

Xuân này chắc con lại vắng nhà,

V́ con vẫn băng rừng lội suối tiếp nối hành quân….

Cây hoa mai Mẹ vun tưới trước sân

Giờ chắc nở màu hoa vàng tươi đẹp?,

Thôi Mẹ nhé!

Truyện nhà xin gác lại,

Đợi khi về Mẹ sẽ kể con nghe……

Tiền đồn con đóng tận biên thùy,

Gần đất giặc càng thương về quê Mẹ..

 

*Chiều rừng đẹp lắm Mẹ ơi,

Sương lan trắng đục chơi vơi ngập ngừng,

Xa xa súng vọng ven rừng,

Nghe như pháo nổ dáng chừng gọi Xuân.

 

Đinh Văn Tiến Hùng

 

(*) Ghi chú: Những con số mang tên các đơn vị Cộng Sản Bắc Việt tham dự trận đánh trại Biên pḥng

 

 

Lực Lượng Đặc Biệt Pleime năm 1965

 

 

An Lộc địa Sử lưu chiến tích

Biệt Cách Dù vị quốc vong thân.

 

“Anh Biệt Kích hề ngàn xưa bất hứa

Em thục nữ hề trong trắng ngoài xinh

Ta quen nhau hề Lư Bạch lưu linh

Khi chợt tỉnh hề khối t́nh trong mộng

Em chỉ muốn hề thương chàng qua bóng

Để rồi mơ hề rồi mộng rồi mơ

Biệt Kích ơi hề tâm ư thành thơ

Xin gửi đó hề chừ thương nhớ măi”.

 

Cô giáo Pha An Lộc

 

 

Trả lời Cô Giáo Pha

 

“Nhớ theo Hổ Xám vào An Lộc

Đội pháo trên đầu như đội mưa

Múa kiếm đứng ngăn thù cửa Bắc

Mà tưởng ḿnh là Nguyễn Huệ xưa.


Trong tiếng đạn reo mù khói trận

Bỗng gặp em, cô giáo như mơ

Em ngồi rũ tóc trong hầm tối

Đọc tiếng kinh cầu, như đọc thơ”.


“Lạy Chúa con là người ngoại đạo

Nhưng tin có Chúa ngự trên trời

Chúa ơi, Biệt Kích là thi sĩ

Thi sĩ cầm gươm như đi chơi”.


“An Lộc địa sử lưu chiến tích

Biệt Kích Dù vị quốc vong thân”

Lời thơ hôm ấy sao hay quá

Nghĩa trang buồn như tiếng lá rơi.


Pha hỡi, bây chừ em đâu nhỉ?

Cô giáo hôm xưa đă lấy chồng?

Chúc em hạnh phúc răng long bạc

C̣n anh hôm nay vào Phước Long.


Anh theo quân vào nơi hiểm địa

Hét tiếng xung phong đến vỡ trời

Bắn cháy xe tăng như uống rượu

Mà tưởng em đang rót chén mời.


Bóng địch chập chùng nơi cửa ngơ

Ba trăm quân đánh một sư đoàn

Mănh hổ nan địch quần hồ bại

Anh thối binh về mà thấy oan.


Nửa chừng lại gặp cơn băo lửa

Toán Delta bị kích giữa đàng

Ôi lại Phước Long lưu chiến tích

Anh bị trúng đạn giữa rừng hoang.


Và chừ giờ đang ngồi bó gối

Tay xích chân xiềng trong trại giam

Máu bụng vẫn tuôn ra như suối

Anh biết ḿnh thôi thế là tan.


Nhưng giây phút cuối anh vẫn nhớ

Màu áo hoa dù nón mũ xanh

Nhớ dáng em xưa cô giáo nhỏ

Họa bút thành thơ như tiếng oanh.


“Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu

Cổ lại chinh chiến kỷ nhân hồi”

Xá ǵ một cơi đi về đất

Biệt Kích lưu danh, Biệt Kích đời”.

 

Chiến sĩ  LLĐB

 

* Điếu văn: Đám tang Biệt Kích Nhảy Bắc NGUYỄN XUÂN HẠ  tại Quận Cam, Nam California.

 

 

Tên anh đó Xuân xanh nồng nắng Hạ.

Chợt mùa đông sao lại bỏ ra đi?

Biết rằng sinh, kư, tử, qui.

Hỏi ai sống gửi, thác về không đau?

 

Người ở lại nỗi sầu vong quốc,

Anh xuôi tay nào được b́nh yên,

Giấc mơ chết ở Quê Hương,

Đă tan theo chốn bụi hồng thiên thu.

 

Hồn chiến sĩ âm u đất khách,

Trời Việt Nam rách nát cơ hàn,

Anh đi chí lớn mang mang,

Trong hơi thở cuối c̣n mang nỗi buồn

 

Nhớ tiếng súng chiến trường gào thét,

Cánh dù đem người Biệt Kích đi,

Giấc mơ dẫm nát Ba V́,

Lấp Hồng Hà đỏ, trở về Thăng Long.

 

Sóng Nam Lào nắng hồng sắc máu,

Đêm Trường Sơn đạn pháo âm u,

Dọc ngang người Biệt Kích Dù,

Nhởn nhơ ḷng địch, cười đùa tử sinh.

 

Kẻ thù nọ nhiều phen bạt vía,

Giặc Cộng kia bao kẻ kinh hồn,

Kinh Kha sông Dịch lạnh lùng,

Sống đời tráng sĩ nào mong trở về.

 

Một chí lớn ra đi bảo quốc,

Một ước mơ đất nước tự do,

Sa thân tù ngục Cộng nô,

Hai mươi năm chẵn cơ hồ như không.

 

Lấy đói khát rèn thân chiến sĩ,

Đem cơ hàn luyện chí chinh nhân,

Lúc sinh hung khí mênh mông,

Giờ đây nằm xuống vô cùng hiển linh.

 

Nếu phải thế xin anh chứng giám,

Nén tâm hương của bạn bè anh,

Rưng rung nước mắt đôi hàng,

Tiễn anh vào chốn tử sinh luân hồi.

 

Anh mơ ước về nơi cố quốc,

Thương Cửu Long quặn nước Sông Hồng,

Nhớ mơ trên phố Sài g̣n,

Nhớ hoa phượng đổ, nhớ hàng me xanh.

 

Anh thương quá Việt Nam quê mẹ,

Bằng nỗi đau gào xé tim gan,

Việt Nam! Ôi mẹ Việt Nam!

Sống năm trong ngục, chết mang xuống mồ.

 

Bạn bè anh trước giờ vĩnh biệt,

Không đủ lời để tiếc để thương,

Giấc mơ trở lại Quê hương,

Chúng tôi đi nốt đoạn đường anh đi.

 

Hoàng Thượng Dung

 

 

 

T́nh Biệt Cách

 

Anh bảo tôi, đêm nay, Đêm Biệt Cách,

Nhưng tôi gọi Đêm Biệt Cách t́nh ân,

Trời Cali chào mừng anh xum họp,

Những ngài ngóng đợi bóng dáng anh.

 

Tôi chào anh, v́ anh là Biệt Cách,

Nhắc làm ǵ cấp bậc thuở xa xưa,

Tôi chào anh suốt đời chào không đủ,

V́ anh chọn đội chiếc Mũ màu xanh.

 

Chỉ huy trưởng cho đến khinh binh toán,

BIỆT CÁCH DÙ tên gọi của các anh,

Hôm nay đây gia đ́nh ḿnh đoàn tụ,

Cầm tay nhau thương xót bạn quê nhà.

 

Anh là ai, là ǵ tôi không biết,

Chỉ biết rằng Biệt Cách gọi tên anh,

Anh ở đâu, Việt Nam hay thế giới,

Anh vẫn là Biệt Cách của ḷng tôi.

 

Chưa bao giờ tôi làm thơ, viết lách,

Nay chỉ v́ Biệt Cách ở trong anh,

Văn tôi dở, nhưng ḷng tôi chan chứa

T́nh đồng đội ḿnh hứa chẳng hề phai.

 

Đừng t́m hiểu tôi là ai anh nhé,

Tôi chỉ là Biệt Cách cũng như anh,

Xanh,tím, đỏ,nâu, màu Biệt Cách,

Chúng ta đầy khí phách ở rừng xanh,

Hăy nh́n quanh, tôi đứng gần anh đó,

Ḿnh là đoàn trai Việt đội Mũ xanh.

 

Tôi không nhận người hùng như anh nói,

Tôi chỉ làm nghĩa vụ giống như anh,

Anh và tôi cùng làm xanh màu mũ,

Ḿnh hănh diện từng đội Mũ màu xanh.

 

Tôi c̣n nhớ Tây Ninh ngày buông súng,

Rừng C̣-mi súng buộc, quặc đau ḷng,

Tổng Tham Mưu anh thề không hàng địch,

Đất Tân Uyên găy cánh, tiếc long dân,

Chúng ḿnh thua, dù chưa hề bại trận,

Chúng ḿnh tan, nhưng không phải do ḿnh.

 

Xin cô Pha cho mượn vần thơ cũ,

Của người dân nói về Biệt Cách Quân,

‘An Lộc địa ghi danh anh Biệt Cách,

Trời Tân Uyên sử sách rạng tên người.’

 

Một lần nữa xin chào t́nh Biệt Cách,

Tôi sẽ chào đến hết cuộc đời tôi,

Tôi sẽ chào khi tay c̣n dơ được,

Giờ anh hiểu tại sao tôi đứng chào.

 

Lại Đ́nh Hợi

 

 

 

Người nằm xuống

 

 

Người nằm xuống,

Có c̣n nghe tiếng gọi.

Tiếng gọi vào đời,

Thuở mới đôi mươi.

Chinh nhân nghiệp dĩ,

Rạng ngời sáng chói.

‘Bảo Quốc An Dân’

Lư tưởng muôn đời.

 

Người nằm xuống- hỏi rừng xưa c̣n nhớ?

H́nh bóng nào dây đạn với ba lô?

Chim kêu vượn hú, mưa nguồn thác đổ,

Thay điệu nhạc t́nh vui với hư vô.

 

Người nằm xuống- hỏi sông sâu biển cả,

Có nhớ những người Lính thủy phong sương,

Sống đời trôi nổi nay đây mai đó,

Theo dấu hải hành trả nợ quê hương.

 

Người nằm xuống- hỏi trời cao lộng gió,

Có nhớ Đại bang vỗ cánh tung bay,

Không gian lồng lộng thuộc về lănh thổ,

Bảo vệ vùng trời vui với gió mây.

 

Người nằm xuống - hỏi trùng dương núi thẳm

Có nhớ những người khoác áo chinh nhân,

Người nằm xuống - hỏi giầy ‘saut’ áo trận,

Cũng vẫn một ḷng chung dấu hành quân.

 

Người nằm xuống- hỏi mây trời gió cuốn,

Những cánh dù lao vút vào không,

Những Biệt Kích xâm nhập vùng đất địch,

Coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.

 

Nguyễn Khoát Hải

 

 

Mơ một đường gươm

 

 

 

 

Thơ ta không có t́nh phong nguyệt,

Chỉ có trăng mờ bóng Đặng Dung,

Thù nước chưa xong đầu đă bạc,

Đường mây không gió làm sao cất,

Ánh mỏi phương trời đất tạm dung

Đêm nằm mơ thấy đường gươm loạn,

Múa giữa ba quân trận cuối cùng.

 

Lê Phi

 

 

Niềm Kiêu hănh

 

Ta hănh diện là BIỆT CÁCH DÙ,

Là chiến sĩ hào hung vị quốc vong thân,

Ngoài trận địa đă vẫy vùng ngang dọc,

Gian khổ chẳng sờn nối gót tiền nhân.

 

Ta tự hào là thiên thần, bóng ma biên giới,

Thâm nhập mật khu vùng đất bất khả phân,

Chiến công lẫy lừng, tiếng tăm vang dội,

Năm tháng miệt mài, lặn lội muôn nơi.

 

Ta đến ta đi rừng sâu dẫm nát,

Đối diên địch thù đâu ngại hiểm nguy,

Thân mạng sá ǵ, công danh phó mặc,

Quyết ḷng diệt giặc đền đáp núi sông.

 

 

Ta bao phen vào sinh ra tử

Lửa đạn trui rèn un đúc chí trai,

Bảo vệ Quê hương, viết trang quân sử,

Muôn đời lưu truyền bất tử uy danh.

 

Chiến trận lụi tàn, lưu đầy biệt xứ,

Ngẩng mặt cao đầu khí khái hiên ngang,

Ư chí sắt son nguyện thề ǵn giữ,

Tinh thần danh dự Biệt Cách Nhảy Dù.

 

Lê lộ Đức

 

 

 

 

 

Đốt ḷ hương cũ – Giấc mơ chưa thành

 

*Đốt ḷ hương cũ t́m về,

Biết bao xác quyết lời thề sắt son,

C̣n trời c̣n nước c̣n non,

C̣n Quê Hương đó ta c̣n đứng đây,

Năm năm tháng tháng ngày ngày,

Lời thề ngày ấy dâng đầy xót xa!

 

*Nh́n gương Uy Viễn tướng công,

Noi theo hậu duệ một ḷng sắt son,

Ngả nghiêng Đất Nước hao ṃn,

Đốt ḷ hương cũ, giấc mơ chưa thành!

 

Thân trai sống giữa thời chinh chiến,

Dẹp bút nghiên, chọn cuộc sống tang bồng,

Vui buồn sinh tử với Non Sông,

Dưới bóng nguyệt say sưa vung kiếm báu.

 

‘Ṿng trời đất dọc ngang, ngang dọc,

Nợ tang bồng vay trả, trả vay,

Chí làm trai nam bắc đông tây,

Cho phỉ sức vẫy vùng trong bốn bể.’

 

Chàng xông pha khắp bốn vùng chiến thuật,

Rừng núi là nhà, bạn cùng mưa nắng gió sương.

Sáng săn giặc Cộng vùng A-sao, A-lưới,

Chiều Tây nguyên bom cầy nát Đắc-tô.

Tay gh́ súng quyết ngăn xe giặc không cho vào An-lộc,

Cùng tiếng hét, tiếng hô, đè lên tiếng súng,

Xác giặc bật lên như h́nh nộm có ḷ xo cuồng điên say máu.

Đây Ma-thiên-lănh, hang tử thần Tức-chụp,

Đă bao năm là sào huyệt bất khả xâm của Cộng thù,

Không thể dùng bom, dùng súng, ta phải dùng dao quyết tử.

Thân nam nhi có xá chi đâu!

Một lời thề không thể lùi bước!

 

‘Nhân sinh từ cổ thùy vô tử,

Lưu thủ đan tâm chiếu hăn thanh, (1)

Đă chắc rằng ai nhục ai vinh,

Mấy kẻ biết anh hùng khi vị ngộ,

Cũng có lúc mưa dồn sóng vỗ,

Quyết ra tay buồm lái với cuồng phong,

Chí những toan xẻ núi lấp sông,

Làm nên tiếng anh hùng đâu đấy tỏ.’

 

Nhưng than ôi! Ta thấy ǵ hôm nay,

Non Sông tan tác tràn đầy,

C̣n đâu hạnh phúc bao ngày đă qua,

Chỉ v́ giặc Cộng gian ngoa,

Theo gương Mao Mác dân ta điêu tàn,

Giặc Hồ một lũ tham lam,

Bán đất dâng biển ngoại bang giặc Tàu,

Âm mưu ác hiểm khởi đầu,

Thảm họa môi sinh lan tràn khắp nơi,

Cá chết, ruộng vườn héo khô,

Xả lũ mênh mông cuốn trôi cửa nhà,

Dân đứng lên quyết đ̣i công lư,

Lại bị côn an du đăng đàn áp dă man.

Có nghe dân chúng oán than,

Thành đô báo tử ngày tàn không xa.

 

*Oai linh sông núi cơi bờ,

Dân tộc sẽ thắng đón chờ quang vinh,

Hồi sinh Đất Nước thanh b́nh,

Thỏa ḷng tâm nguyện mà ḿnh ước mơ,

Toàn dân Nước Việt đón chờ,

Non Sông bừng sáng rợp cờ vàng bay,

Bên trời gác kiếm từ đây,

Công thành thân thỏa tháng ngày tiêu dao.

 

‘Đường mây rộng thênh thang cử bộ,

Nợ tang bồng trang trắng vỗ tay reo.’

 

Than ôi!

Ta mỏi ṃn trông chờ theo năm tháng vun vút trôi qua!

Cuộc đời như giấc Nam Kha- mộng Kê vàng. (2)

Chợt bừng tỉnh thấy ḿnh tay không.

Nay tha phương phiêu bạt đất khách quê người,

Nh́n về Đất Nước tang thương ḷng đau ruột xót.

Xin mượn lời thơ tiền nhân, thắp nén hương ḷng gởi chút tâm t́nh.

‘Đốt ḷ hương cũ – Giấc mơ chưa thành!

 

Đinh Quân

 

- Ghi chú: Xin mạo muội mượn lời thơ của cụ Nguyễn công Trứ qua bài ‘Chí Làm Trai’

Lời thơ của Uy Viễn tướng công xin để trong ngoặc với chữ nghiêng.

(1)Người đời ai mà không chết, phải làm sao ghi tấm ḷng son trong sử xanh.

(2)Giấc Nam Kha hay mộng Kê vàng của bạch diện thư sinh, trên đường ứng thi nằm ngủ dưới gốc cây bên nồi cháo kê của lăo tiều phu. Chàng mơ thi đậu trạng nguyên vinh qui về làng giữa tiếng reo ḥ trong lúc nồi kê sôi xục, bừng tỉnh dậy thấy chỉ là một giấc mơ thôi.

 

 

Trường ca Vá Cờ

 

 

 

Ngày xưa em may cờ vàng

Nhiễu nhương cờ rách điêu tàn sắc phai

Bây giờ ngồi vá trần ai

Chính là vá lại chính đời Việt Nam

Cám ơn em vá cờ vàng

Thêu thêm sọc đỏ ba hàng không phai

Đă là vinh nhục bi ai

Cờ ta dựng lại tương lai đến gần

 

Cám ơn em gái da vàng

Kiên gan ngồi giữa hoang tàn chiến chinh

Vá cờ thiêng vá uy linh

Chính là vá lại b́nh minh cho đời

 

Ơn em nhặt sắc hoàng mai

Nhuộm lên cờ nước nhạt phai lâu rồi

Ơn em nhỏ máu đẹp tươi

Se thành chỉ thấm vá đời dân ta

 

Ơn em ngồi vá sơn hà

Từ khi c̣n trẻ sương pha tóc huyền

Là tự nhiên chẳng làm duyên

Môi như sọc đỏ da nền vàng tươi

 

Cám ơn em lại vá cờ

Da vàng máu đỏ ruột rà thân thương

Ơn em ngồi giữa Quê hương

Nâng cờ se sợi chỉ đường Việt Nam

 

Nhớ thời đi giữa chiến tranh

Miếu đền nghiêng ngả cổ thành tan hoang

Em khóc ngất trước cờ vàng

Kiên gan vá lại những tang thương đời

 

Cờ vàng ngày ấy em ơi

Tháng tư năm cũ rách tơi nửa đời

Cờ rơi tàn rũ cuộc đời

Em ngồi vá lại một thời bể dâu

 

Cờ vàng sẽ lại thắm màu

Từ tay em gái thêu may nghĩa t́nh

Phụ nữ Việt vốn trung trinh

Từ thời Trưng Triệu sử xanh lưu truyền

 

Da vàng máu đỏ tinh tuyền

Hóa thành cờ nước sáng ngời Việt Nam

Một thời cờ rách ngả ngang

Em ngồi vá lại trăm ngàn cờ bay

 

Cám ơn em gái việt Nam

Trơ gan tuế nguyệt vá may cờ vàng

Ngày mai nắng mới lan tràn

Ta về dựng lại cờ vàng thiên thu

 

Vẫn là gái Việt ôn nhu

Cờ vàng vá lại c̣n nguyên dáng ngồi

Tâm nhẫn nhục trí cao vời

Máu ba ḍng chảy trên cờ vàng tươi

 

Ơn em nhẫn nhục vá cờ

Miên trường cô phụ vẫn mơ người về

Thời chiến chinh lắm nan đề,

Oan khiên chồng chất bốn bề lửa nung

 

Vẫn là em gái Việt hùng

Đêm đêm nối  chí vá từng vết thương

Mặc chiến tranh vẫn kiên cường

Cờ Vàng vá lại Giang Sơn trường tồn.

 

 

Túy Hà

 

 

Anh Hùng Tử Khí Hùng Bất Tử

 

Đường binh lửa là đường vào đất chết

Bao hy sinh thầm lặng giữa nhớ quên

Là ranh giới tử sinh bất cập

Những oan khiên không biết nhường ai

Đành ghi lại những ǵ c̣n nhớ

Là những điều không được phép quên

Như rượu tạ chiêu hồn tưởng tiếc

Những chiến binh đă ngă xuống một thời.

 

 

 

Út Bạch Lan

(Trích truyện kư ‘Không thể nào quên’)

 

 

Đinh văn Tiến Hùng - Tổng hợp

 

 

 

Tin Tức - B́nh Luận     Vinh Danh QLVNCH     Audio Files     Tham Khảo     Văn Học Nghệ Thuật     Trang Chính