Việt cộng và ngày 30/4
Châu
Văn Thịnh
Nhớ
lại những thời gian đầu, hồi c̣n ở trong nước; mỗi năm vào ngày 30/4,
giữa lúc quư vị là Quân, Cán, Chính Việt Nam Cộng Ḥa đang c̣n ở trong các
trại tù “cải tạo” của bọn Việt cộng, th́ cứ hàng năm đến ngày 30 tháng tư,
chúng thường tổ chức “đại lễ chiến thắng” hay “mừng ngày giải phóng”.
Trong những cuộc “lễ” như thế, chúng đều dương dương tự đắc, mỗi một tên
“cán bộ” tại trại tù, cũng như ở ngoài nhà tù vậy, tất cả bọn chúng đều
làm ra vẻ như chính hắn ta là một “anh hùng” thứ thiệt vậy.
Ở
trong nhà tù, th́ bọn công an luôn mồm gọi các tù nhân “cải tạo” là những
người “chống lại cách mạng, có tội với nhân dân”, nhưng cái ngược đời, là
bọn chúng lúc nào cũng canh giữ tù, và nói rằng: “các cải tạo viên không
được đến gần nhân dân”. Tại sao phải như thế ?
Xin
thưa, mặc dầu bọn chúng nói các vị tù “cải tạo” là “có tội với nhân dân”;
nhưng mỗi lần nhân dân ở chung quanh trại tù khi bất chợt gặp được quư vị
tù “cải tạo” th́ họ đều biểu lộ những tấm ḷng quư mến, sự vui mừng, và
nếu có củ khoai, củ sắn, cục đường đen, chút thuốc rê (thuốc để vấn thành
điếu), th́ nhân dân sẽ t́m cách dúi vào tay những vị tù “cải tạo”, và
những việc làm đó, của “nhân dân” có đôi khi bọn công an bắt được, và buộc
tù “cải tạo” phải trả lại, c̣n về phía nhân dân th́ bọn công an gọi cho
địa phương “giáo dục” v́ cái “tội” đă giúp đỡ những “ngụy quân, ngụy
quyền”.
Ngày
ấy xa rồi, bọn công an nói riêng, và đảng cộng sản Việt Nam nói chung,
chúng đều đă biết, đă hiểu người dân của miền Nam tự do, lúc nào cũng gắn
bó và quư mến đối với quư vị Quân, Cán Chính Việt Nam Cộng Ḥa. Đặc biệt,
riêng đối với các Chiến sĩ Cộng Ḥa, những người lính từng một thời cùng
nhau siết chặt t́nh quân dân cá nước. Lúc chiến đấu, người chiến sĩ đă
quên ḿnh để bảo vệ đồng bào, bảo vệ tự do, bảo vệ đất nước, khi giặc truy
đuổi, giết hại dân lành, th́ người Chiến Sĩ Cộng Ḥa lại tay dắt cụ già,
tay bồng trẻ thơ để chạy trốn lũ giặc hung tàn Việt cộng.
Những h́nh ảnh đẹp và oai hùng của người chiến sĩ Cộng Ḥa đă ghi sâu vào
ḷng của người dân miền Nam. Nhưng hôm nay đây, chính những h́nh ảnh của
những tên công an ác độc đă và đang ngày đêm ŕnh rập để t́m cách đánh
đập, và giết hại đồng bào, như những h́nh ảnh mà mọi người đă nh́n thấy,
mà cái câu nói ngày xưa “có tội với nhân dân”, th́ bây đă được chứng minh
bằng những tấm h́nh trung thực đó: Chính tập đoàn đảng Cộng sản Việt Nam
mới thực sự là có đại tội với nhân dân.
Trong chúng ta, tôi không hiểu được, có bao nhiêu người đă đau xót khi
nh́n thấy những h́nh ảnh nầy. Những h́nh ảnh của ba tên công an đă đánh
chết một người dân vô tội, rồi c̣n đứng cả hai chân lên ngực, lên bụng
trên xác người đă chết ! Những dấu tích của những trận đ̣n thù đă để lại
trên thân thể của trẻ thơ chỉ mới 11 tuổi, những cái chết đau thương khi
đă bị những mũi dao đâm - ngoáy ngay vào tim, để lại một đường kính mà
người xem phải kinh hoàng, khủng khiếp, những cái chết mà nạn nhân đă bị
găy cổ, dập đầu, đă bị nằm phanh thây giữa vùng đất cát cho đồng bào nh́n
thấy... !
3 thằng công an đánh 1 người dân tới chết tại Sóc
Trăng. (theo
dantri.com)
Ông Trịnh
Xuân Tùng (SN 1958) bị trung tá công an đánh găy cổ
và chết cũng v́ không đội mũ bảo hiểm. (tienphong
online)
Thượng sĩ
công an đánh chết người tại TP Phan Rang Ninh Thuận
(Theo nlđ)
đám
tang của nạn nhân Nguyễn Trung Lâm,bỏ lại một vợ hai
con.
- Vợ là Huỳnh Thị Bé
- Sinh năm : 1973
- Con trai lớn là
Nguyễn Hoàng Minh Hiếu - Sinh năm : 2002
- Con trai kế là
Nguyễn Hoàng Phi Long - Sinh năm : 2004
Nguyễn
Trung Lâm SN 1976. Bị đâm chết tại chỗ
Khi đâm
hung thủ c̣n ngoáy vào tim nên đường kính mở rộng.
Xác
của Nguyễn Trung Lâm bị đâm chết ngay tại hiện
trường nhân dân
quanh vùng đang đứng xem.
Có
phải chăng, bọn công an, bọn Việt cộng đă “nhất trí” theo chỉ thị của đảng
cộng sản Hà Nội, là phải dùng những cực h́nh man rợ nầy, để trừng phạt tất
cả những người dân lương thiện, và là để trấn áp tinh thần đối với những
người dân yêu nước, muốn đấu tranh cho tự do, dân chủ, nhân quyền cho mọi
người dân cả nước, để làm cho họ phải khiếp sợ, mà không dám đứng lên để
đ̣i công lư.
Nhưng công lư, dù cho có bị đảng cộng sản Việt Nam muốn bóp nghẹt, th́
công lư muôn đời vẫn là công lư, và ngọn đèn công lư nhất định sẽ được soi
sáng cho đến tận cùng của những người dân thấp cổ bé họng. Họ, là những
người dân đă bị bọn Việt cộng bắt bớ, giam cầm v́ họ đă làm theo lẽ công
chính, họ là những người dân đă bị Việt cộng đày đọa xuống dưới địa ngục
trần gian, phải sống những cuộc đời đói rách, như ở vào thời thượng cổ.
Họ, là những oan hồn uổng tử đă chết tức tưởi dưới những bàn tay độc ác,
man rợ của đảng Cộng sản Việt Nam. Họ, những người c̣n sống, là thân nhân
của những linh hồn đă bị vùi thây trên rừng, dưới biển. Họ, nhất định sẽ
đồng hành cùng với những người dân bất khuất, để cùng “đứng lên tự cứu”,
tự cứu lấy chính ḿnh và người thân, tự cứu lấy đồng bào ruột thịt thân
yêu, và tự cứu lấy giang san nước Việt; bởi v́, chỉ có chính chúng ta phải
tự đứng lên để đ̣i công lư, để đ̣i lại tất cả những ǵ của chúng ta đă bị
đảng cộng sản Hà Nội cướp đoạt; và đừng bao giờ mộng du, rồi cứ nghĩ rằng
ông Tổng thống của nước này, nước nọ của các cường quốc sẽ giúp chúng ta,
bởi v́, các cường quốc chỉ v́ quyền lợi của các cường quốc, c̣n các nước
nhược tiểu đă và đang có thể trở thành những món hàng để trao đổi giữa các
cường quốc với nhau. Lịch sử đă chứng minh rất rơ ràng về những điều ấy.
Do
vậy, trước khi nói đến những chuyện nhân quyền, nhân ái, nhân đạo của các
cường quốc, th́ xin hăy nh́n vào những người dân, của những đứa trẻ da bọc
xương, ruồi bu kiến đậu đang nằm thở thoi thóp chờ chết đói, hoặc đă chết
đói ở tại các nước Bắc Phi, th́ tất sẽ biết ngay cái gọi là “nhân đạo”
của các cường quốc, để hiểu rằng, sở dĩ các cường quốc không cần phải
“nhân đạo” với những sắc dân này, v́ họ đă bất hạnh được sinh ra ở những
nước không có dầu hỏa, không có những vùng mỏ kim cương, hồng ngọc, không
có những địa thế huyết mạch quan trọng như các nước ở quanh khu vực của
Thái B́nh Dương, mà trong đó, quan trọng nhất là nước Việt Nam.
Chính v́ thế, mà chúng ta, tất cả mọi người dân Việt, nếu cùng một ư chí,
cùng đứng lên, để làm nên một cuộc cách mạng tại Việt Nam, th́ nhất định
các cường quốc sẽ phải ủng hộ chúng ta v́ quyền lợi của của họ. C̣n nếu
không, chúng ta v́ ngây thơ, mà nghĩ đến chuyện phải hợp tác với Việt
cộng, hay ngồi chung với Việt cộng, để rồi t́m cách khuynh đảo chúng, là
những chuyện mộng du, không tưởng, th́ các cường quốc sẽ chỉ v́ quyền lợi,
mà bảo vệ quyền lợi trước mắt của họ là bạo quyền Hà Nội.
Và
xin mọi người hăy ghi nhớ, mà đừng quên một bài học đă chất chứa đầy những
máu xương và nước mắt nhất, đó là ngày 30/4/1975, là ngày nước Việt Nam
Cộng Ḥa đă phải bị rơi vào tay của Việt cộng và Tầu cộng, v́ đó, cũng
chính v́ quyền lợi của các cường quốc !
Ngày
30/4/1975, là Ngày Quốc Hận, không bao giờ được thay đổi với bất kể một từ
ngữ nào khác. Việt cộng không hề muốn có những lễ tưởng niệm Quốc Hận
30/4, diễn ra ở bất kể ở một nơi nào trên trái đất này, chính v́ thế, nên
chúng đă chỉ thị cho lũ tay sai của chúng đă và đang t́m hết mọi cách để
biến ngày Quốc Hận 30/4, trở thành “ngày thuyền nhân - ngày tự do...”.
Nhưng nhất định chúng đều phải thất bại, v́ chẳng phải chúng thất bại đối
với những người c̣n sống, mà chúng phải thất bại bởi v́ tất cả những oan
hồn uổng tử của quư vị Dân, Quân, Cán, Chính Việt Nam Cộng Ḥa từ trong
các rừng núi linh thiêng chung quanh các trại tù “cải tạo” từ Nam ra Bắc;
đồng thời chúng cũng phải thất bại bởi những hồn oan của những em bé đă
chết tức tưởi dưới những bàn tay ác độc của bọn hải tặc Thái Lan, những
trẻ thơ với những tấm thân bé bỏng, đôi tay yếu đuối dập dềnh giữa sóng
nước đại dương, trước khi làm mồi cho cá mập dưới ḷng biển cả, hoặc trên
rừng lúc vượt biên giới để chạy trốn bầy thú dữ Việt cộng.
Ngày
30 tháng Tư năm nay, năm 2012, nh́n vào những trang báo trong nước, th́ ai
cũng thấy, bọn Việt cộng đă không nhắc nhiều đến “ngày đại thắng - ngày
giải phóng” như trước đây, mà lại tổ chức rất nhiều đến vô số những
chuyến du lịch từ trong nước, và ra những nơi khác như đảo Phú Quốc...
đúng vào ngày 30/4/2012, với mục đích chính, là để cho mọi người; mà đặc
biệt là đối với người dân của miền Nam - Việt Nam Cộng Ḥa sẽ cứ mải mê
vui chơi với những chuyến du lịch mà không c̣n nhớ đến ngày 30/4/1975,
ngày đau thương đă tràn ngập, ngày những người Mẹ, người vợ, người con,
hoặc anh chị em ... đă phải chịu muôn vàn cay đắng. Họ đă bị bọn Việt cộng
cướp đoạt hết tài sản, nhà cửa, kể cả mạng sống của người thân của ḿnh;
họ phải băng rừng lội suối để đi thăm chồng, cha,mẹ, anh chị em của họ ở
tận những nơi rừng sâu, núi thẳm, từ Nam ra Bắc !
Những điều mà Việt cộng đang thực hiện đó, đă cho mọi người hiểu được
rằng, ba mươi bảy năm qua, cho đến thời điểm này, khi đă xảy ra nhiều
“biến cố” như ngoài Bắc, th́ có vụ “cưỡng chế” của gia đ́nh của anh em ông
Đoàn Văn Vươn, c̣n trong Nam, th́ có nhạc sĩ trẻ Việt Khang, th́ đảng
Cộng sản Việt Nam bỗng thấy bất an, và có nguy cơ sẽ bị toàn dân đứng lên
“thế thiên hành đạo”; mà ngay cả trong hàng ngũ “bộ đội nhân dân” cũng là
một lực lượng quân đội khiến cho đảng cộng sản phải lo sợ; v́ thế, nên
“đảng” mới phải mở ra nhiều “đại hội cấp bách” với những lời phát biểu của
Nguyễn Tấn Dũng, Trương Tấn Sang, Nguyễn Phú Trọng ... lại càng cho chúng
ta hiểu thêm được những sự lo sợ đang tiềm tàng trong cái “đảng” Cộng sản
Việt Nam.
Nhưng có một điều mà đảng cộng sản Hà Nội cần phải biết, là lực lượng
“quân đội nhân dân” trên cả nước, những người đang cầm những khẩu súng
trong tay, là để bảo vệ đất nước, bảo vệ đồng bào, mà trong đó, có cả
những người thân yêu ruột thịt của họ, chứ không phải để bảo vệ cho tập
đoàn đảng Cộng sản bạo tàn đang thống trị đất nước bằng bạo lực và sắt máu
trên cả ba miền Trung-Nam-Bắc Việt Nam.
Huntington Beach, CA 92649,
01/04/2012
Châu Văn Thịnh