Nhật kư An Lộc

- Phần Cuối -

 

 

 

 

MỘT SỰ CHỊU ĐỰNG KỶ LỤC

 

 

Bài viết về trận đánh An Lộc đăng trên báo Time

 

 

Chiến tranh Việt Nam đă đi vào dĩ văng. Sau 30 năm ít người c̣n nhớ tới. Để quư độc giả có thể h́nh dung được tầm mức quan trọng của mặt trận An Lộc cũng như chia sẻ được sự khốn khổ của những người dân cũng như các chiến sĩ từ thủ tại mặt trận này, tôi xin trích ra đây một bài báo của tạp chí Time viết về trận An Lộc tháng 6 năm 1972 mà tôi đă lược dịch ra sau đây (Cũng cần phải nói thêm rằng, mặc dù phóng viên chiến trường đă đến tận nơi quan sát, cũng không tránh phải một vài chi tiết sai lầm.)

 

An Lộc, quận châu thành của tỉnh B́nh Long, cách thủ đô Sài G̣n miền Nam Việt Nam 60 dặm về hướng Bắc. QuÂn đội Bắc Việt khởi sự tấn công tỉnh này từ 30 tháng 3 năm 1972. Với 3 sư đoàn Cộng Sản bao vây, An Lộc đă bị pháo kích hằng ngày với những trận pháo khủng khiếp nhất trong toàn bộ chiến tranh Đông Dương.

 

Thành phố này cũng đă chịu đựng nhiều cuộc tấn công liên tiếp bằng bộ binh, xe tăng của quân đội Cộng sản Bắc Việt và cả những cuộc không tập không ngừng của phản lực cơ chiến đấu cơ Mỹ cũng như pháo đài bay B52.

 

Một đạo quân tiếp viện của quân lực Việt Nam Cộng Ḥa đă bị cầm chân bởi địch quân dọc theo Quốc lộ 13 suốt trong hai tháng qua. Cho tới cuối tuần này ṿng vây An Lộc vẫn chưa được giải tỏa. Tuy nhiên, viện quân Dù đă bắt tay được với đội quân trong thành phố. Với sự yểm trợ của không lực đồng minh và sức chiến đấu cực kỳ dũng cảm của những chiến sĩ tử thủ Việt Nam Cộng Ḥa, An Lộc đă được giữ vững lâu hơn trận Điện Biên Phủ.

 

Đặc phái viên chiến trường của tuần báo TIME, Rudolph Rauch và nhiếp ảnh viên Lê Minh đă t́m cách tới thành phố An Lộc bằng trực thăng tuần qua. Rauch là một trong hai phóng viên chiến trường Mỹ đă tới An Lộc ngay từ đầu của trận chiến. Sau đây là bài tường thuật của anh.

 

Có lẽ chỉ c̣n lại sáu ṭa nhà c̣n đứng vững trong thành phố, nhưng không một mái nhà nào c̣n nguyên vẹn. Không điện, không nước. Mọi đường phố đều bị cày nát bởi những hố pháo kích và ngổn ngang những đống gạch vụn như mọi băi chiến trường.

 

Bất cứ nơi nào khi bạn đặt chân xuống là lại đạp nhầm lên những mảnh đạn đầy dẫy trên lối đi. Cả thành phố chưa tới 10 chiếc xe c̣n sử dụng được. Khi tôi tới chỉ c̣n độc nhất một chiếc xe Jeep là có đủ bốn đánh. Những chiếc c̣n lại v́ bánh xe bị bể hết nên chạy trên những niềng xe và cảnh quen thuộc thường thấy 7 hay 8 người lính Việt ngồi trên những chiếc xe Jeep nghiêng ngả chạy v́ bánh xe không c̣n nữa.

 

Mới hai tháng trước, có khoảng 30,000 thường dân ở An Lộc. Hiện hiện nay chỉ c̣n lại có 2,000. Không kể khoảng chừng 1,000 người bị sát hại bởi pháo của Việt Cộng, số c̣n lại chen chúc nhau tại một ven làng phía Đông của thành phố, làng Phú Đức. Không có địa điểm quân sự ở làng này nên ít là mục tiêu của pháo kích. Tuy nhiên khi cường độ mặt trận đă dịu xuống ở thành phố vào đầu tháng 6 th́ số pháo kích tại làng này lại tăng lên.

 

Trắng Bạch Như Sứ. Bệnh viện tỉnh lỵ đă di tản vào 8 tháng 5. Sau khi đă bị pháo, có lẽ chẳng may thôi, làm cho 30 thường dân tránh nạn bị tử thương. Kể từ đó những thường dân bị thương đều được săn sóc tại một ngôi chùa ở Phú Đức. Ở đây không có giường nằm và chỉ có vài tấm nệm mà thôi.

 

Đa số những người bị thương nằm trên nền đất bẩn thỉu hay những đống vải rách. Một đứa nhỏ chết v́ bệnh phong đ̣n gánh v́ thiếu thuốc chủng ngừa. Nằm co xoắn lại như một con rắn được phủ bằng một tấm mền rách nát. Cách đó hai bước một bà già đang nằm hấp hối v́ thiếu dinh dưỡng. Bà này đă nằm trong hầm hơn hai tháng, trước ăn cơm sau ăn cháo. Khi thực phẩm cạn dần, bà ta phải ăn bất cứ thứ ǵ có thể ăn được. Bà ta có một sắc mặt trắng bạch như đồ sứ và ruồi đậu phủ đầy mặt bà ta.

 

Ông Tỉnh Trưởng, Đại tá Trần Văn Nhựt, đă ra lệnh chia khẩu phần gạo cho từng người. Từng bao gạo đă được chuyển qua hàng rào dây kẽm gai cho những người nào c̣n có sức tới đó lấy được. Một người gầy đét với một chiếc chân cụt nhảy tới, đă lúng túng không biết nắm lấy gạo hay giữ cây nạng. Anh ta ngă bổ nhào xuống nhưng vẫn c̣n cố gắng nhét bao gạo vào cạp quần.

 

Thiệt hại bên phía quân đội c̣n đáng thương hơn bên phía thường dân. Bệnh viện độc nhất của họ hiện giờ đă biến thành một công sự chiến đấu. Một vài thương binh đă ở đó lâu cả tháng rồi. Người bị thương nhẹ nấu nướng săn sóc cho các đồng đội bị nặng hơn. Những dụng cụ không c̣n được khử trùng đúng quy tắc nữa, và chỉ may khâu vết thương cũng không c̣n. Bác sĩ Nguyễn Văn Quư đă giải phẫu 200 trường hợp trong hai tháng đă phải dùng chỉ bao cát để may vết thương.

 

An Lộc đă đứng vững sau những cuộc tấn công nặng nề hơn tất cả những thành thị nào trong cuộc chiến này. Ngày khủng khiếp nhất là ngày 11 tháng 5 khi khoảng 7000 trái đại bác, súng cối, hỏa tiễn đă rơi xuống một khu vực có thể dễ dàng băng qua được trong 10 phút. Một Cố vấn Mỹ đă nói đó là ngày mà một người mạnh khỏe muốn uống thuốc làm cho táo bón để khỏi phải đi ra ngoài. Nhu cầu thiên nhiên h́nh như c̣n dễ dàng chịu đựng hơn.

 

Không lực Mỹ và Việt liên tục thả bom suốt trong ba ngày tôi ở tại An Lộc. Đủ mọi loại hỏa lực đă được dùng đến: đại liên, bom CBU, bom thường. Cuối cùng hai giờ trước khi mặt trời lặn, một phi tuần B52 đă trải thảm khoảng 900 thước phía Tây Bắc vào một nơi tập trung xe tăng của Cộng quân. Tuy nhiên các khẩu pháo của địch quân vẫn di chuyển và vẫn tiếp tục pháo vào thành phố. Hiện nay t́nh thế ở An Lộc được coi như đă yên tĩnh mặc dù hằng ngày vẫn c̣n khoảng 200 trái pháo vào.

 

Không quân Việt Nam có nhiệm vụ tản thương đă không muốn tới một quăng đường thuộc Quốc lộ 13 này dùng để làm nơi bốc thương binh. Để đánh lạc hướng những xạ thủ Cộng quân tập trung súng vào quăng đường này để ngăn ngừa máy bay tản thương, các phi công trực thăng thường đáp xuống bất cứ chỗ nào trên khúc đường khoảng hai cây số ấy. Trên nguyên tắc, mỗi phi vụ tản thương, nơi hạ cánh phải được chỉ định trước để gom thương binh tới chờ sẵn gần đó. Nhưng chẳng bao giờ chuyện đó xảy ra. Thay v́ đó, các trực thăng bay dọc theo quốc lộ rất thấp chỉ cách từ hai đến ba bộ trên mặt đường. Trong khi những người ở trên máy bay nhảy xuống th́ chỉ những người bị thương nhẹ mới có thể leo lên máy bay được. Thỉnh thoảng những người nằm trên cáng, mà họ đă phải đợi tới hai giờ dưới sức nóng gần 100°F, được nâng cao ngang vai của đồng đội chờ để được tải lên máy bay. Nhưng lúc đó trực thăng sà xuống chừng 10 giây rồi lại bốc thẳng đi, để lại người bị thương với một lớp bụi đỏ mới của đất B́nh Long và như vậy lại phải chờ thêm hai giờ nữa.

 

Nếu bị phá vỡ, An Lộc sẽ là một chiến thắng vĩ đại cho quân đội miền Bắc. Nhưng nó đă không bị sụp đổ do công của Không Lực Mỹ và ư chí kiên cường của những quân nhân Việt Nam và những Cố vấn Mỹ tử thủ trong thành phố đó. Những người lính đă bắn nhau để dành những đồ tiếp tế thả dù và viện quân th́ không có công ǵ v́ đă bị cầm chân tại quốc lộ 13 suốt hai tháng trời bởi một địch quân ít hơn nhiều.

 

Điều quan trọng là thành phố này đă đứng vững. “Một cách độc nhất để nói về trận An Lộc là phải nhớ rằng quân lực Việt Nam Cộng Ḥa đă có mặt ở đây, c̣n quân đội Bắc Việt th́ không ” một Cố vấn Mỹ đă tuyên bố như vậy. “Bất cứ một lời phê b́nh nào khác đều là bất công cho người Việt Nam. ”

 

Tuy nhiên trong một tương lai gần, An Lộc đă chết - chết như hàng trăm bộ đội Bắc Việt đă chết trong vùng Bắc thành phố v́ bị trúng bom của máy bay đồng minh mà mùi hôi thối từ những xác chết đó đă khiến cho sự hít thở không khí An Lộc thêm khó khăn khi những luồng gió nhẹ thổi về lúc xế chiều.

 

Cách hay nhất có thể nói là thành phố này đă chết một cách anh hùng và rằng - trong một năm kể cả việc mất Quảng Trị và Tân Cảnh - đó không phải là một thành quả tầm thường.

  

 

 

BA MƯƠI NĂM NH̀N LẠI

 

 

Cuốn nhật kư ngày đă viết xong vào ngày sinh nhật thứ 30 của tôi. Nhưng đă bị bỏ nằm im ĺm suốt 30 năm. Nay do nhiều cơ duyên hợp lại nên tôi quyết định xuất bản để mọi người cùng đọc. Mới đây, vào ngày 24 tháng bốn năm 2002, tôi được một người không quen biết tới thăm. Một bà chính gốc An Lộc, hiện định cư tại Minnesota. Nhân một chuyến về California, nghe người nhà nói tôi đang cho in cuốn Nhật kư An Lộc nên không ngại tới thăm tôi tại văn pḥng và ngỏ ư muốn được đọc cuốn này. Thế là sách chưa in ra tôi chắc chắn sẽ có một độc giả rồi.

 

Sau vài phút ngắn ngủi trao đổi những kỷ niệm xưa, tôi cho bà coi mấy tấm h́nh sẽ in trong tập nhật kư của tôi. Bà rất thích thú và ngạc nhiên sao tôi c̣n có thể giữ được những tấm h́nh độc đáo như thế. Bà cho biết là có hai người em mất trong trận đánh này v́ trúng đạn pháo kích của địch. Trước khi ra về, bà nói với tôi:

- Với một trận chiến như vậy ḿnh c̣n đánh thắng, An Lộc c̣n đứng vững, để rốt cuộc ḿnh bị thua năm 1975 th́ đau quá.

 

Tôi cũng có nỗi đau như bà. Quân đội của ḿnh đâu có yếu.

 

Thời gian 30 năm khá dài cho một đời người nhưng chỉ là một nháy mắt trên chiều dài của lịch sử. Đặc biệt là trong khoảng thời gian đó nhiều biến cố đă xảy ra làm thay đổi tận gốc rễ của cả một dân tộc. Cả triệu người đă phải ra đi t́m tự do, trong đó có tôi, một trong những người may mắn được sống sót trong bước đường vượt biển đầy cam go nguy hiểm. (Chiếc thuyền tôi đi đă bị hải tặc Thái Lan cướp tới 14 lần.)

 

Có một điều tôi rất lấy làm hài ḷng khi nh́n lại cuộc đời ḿnh 30 năm sau trận An Lộc. Tôi đă giữ đúng lời tự hứa là ráng ăn ở cho trong sạch, dù v́ miếng cơm manh áo th́ cũng phải là đồng tiền tốt, không tham lam bán rẻ lương tâm ḿnh để đi lạc đường. Đừng làm những ǵ để tự ḿnh khinh ḿnh là được. Tôi đă trải qua những kinh nghiệm sống chết rồi th́ những phù hoa tạm bợ ở đời này c̣n có ư nghĩa ǵ đối với tôi nữa.

 

Điều làm tôi suy nghĩ kể từ ngày thoát chết sau trận An Lộc, nếu phải làm lại th́ ḿnh có thể làm được ǵ khác hơn để số phận của thương binh được tốt hơn không?

 

Tôi có cảm tưởng rằng với một trận đánh lớn như vậy, về phần yểm trợ y tế cho chiến trường quả thực có phần thiếu sót. Đáng lẽ ra sau khi pḥng mổ bị pháo hư, bệnh viện phải được di chuyển ngay tới một chỗ khác an toàn hơn để toán Giải Phẫu Cấp Cứu có thể tiếp tục làm việc. Tuy nhiên chậm c̣n hơn không. Quyết định của Đại tá Tỉnh Trưởng nhường cho bệnh viện một căn hầm để làm việc trong Bộ Chỉ Huy Tiểu Khu rất là sáng suốt.

 

Mặc dù tổng số các bác sĩ Quân Y tham dự trận này là 16 người. Một con số mới nh́n vào tưởng là đủ nhưng trên thực tế, cả chiến trường chỉ trông vào một Bệnh Viện Tiểu Khu th́ quá thiếu. Có thể các cấp chỉ huy đă nghĩ rằng, phương tiện tải thương mới là chính. Điều đó chỉ đúng trong một thời gian rất ngắn ở giai đoạn đầu, khi trực thăng c̣n có thể đáp xuống An Lộc. Tới hồi cao điểm của cuộc chiến, Bệnh Viện Tiểu Khu trở thành vai tṛ chủ yếu v́ đường bộ và đường hàng không đều bị cắt cả.

 

Thay v́ phải có ít nhất ba toán Giải Phẫu Dă Chiến thay phiên nhau làm việc, trong cuộc chiến chỉ có một toán giải phẫu bao giàn tất cả. Sự phối hợp giữa Tiểu Đoàn 5 Quân Y và Bệnh Viện Tiểu Khu rất tốt và có kế hoạch đàng hoàng. Nhưng khi thương binh tràn ngập bệnh viện với số người như vậy vẫn không thể đáp ứng nổi nhu cầu.

 

Bây giờ kiểm điểm về những bạn bè đă cùng tôi đi qua đoạn thời gian ấy nay sau 30 năm ai c̣n ai mất.

 

Trước hết về phía Quân Y những người đă sống cùng tôi trong Bệnh Viện Tiểu Khu B́nh Long: bác sĩ Nguyễn Phúc, Nguyên Y Sĩ Trưởng bệnh viện, v́ một t́nh cờ nào đó anh vượt biên cùng một thời gian với tôi và chúng tôi gặp nhau tại sở xă hội ở Los Angeles vào đầu năm 1980. Anh cười cười nói đùa với tôi:

- Lại gặp nhau nữa, chán quá!

 

Chúng tôi cùng đi học lớp Kaplan luyện thi cho ECFMG và FLEX. Kỳ thi tháng 7 và tháng 12 năm ấy, chúng tôi may mắn đều đỗ ngay lần thi đầu tiên. Sau đó chúng tôi lại chia tay nhau, nhưng đều đi lên miền Bắc Mỹ để kiếm bệnh viện học về chuyên khoa. Chúng tôi mất liên lạc từ đó. Cho tới năm 1999 tôi mới biết anh hiện giờ đang làm việc ở Veteran Hospital, tiểu bang Minnesota. Anh cho biết bây giờ chỉ tà tà vui thú điền viên thôi, v́ hai đứa con trai anh bây giờ đă lớn. Hai cháu đều học rất giỏi, cháu lớn đang học ở Mayo Clinic chương tŕnh MD, PhD. chắc nay cũng xong rồi.

 

Bác sĩ Lê Hữu Chí sau năm 1975 cùng ở trong trại cải tạo với tôi ở mật khu Bù Gia Mập, đă ở lại Sài G̣n tiếp tục hành nghề, làm tại Bệnh Viện Nguyễn Văn Học gần nhà anh. Tôi không được tin tức ǵ chính xác, nhưng nghe nói anh khá thành công.

 

Thượng sĩ Lỹ sau lên Chuẩn úy. Tôi có gặp một lần ở Sài G̣n trước 1975.

 

Trung sĩ Sáu X̣m lên Thượng sĩ đổi về Bệnh Viện Tiểu Khu Sa Đéc, quê của anh.

 

Binh nhất Thiện và những người trong toán giải phẫu sau này, tôi hoàn toàn mất liên lạc không biết hiện giờ ở đâu.

 

Cô Bích, sau khi tôi đổi về làm tại Tổng Y Viện Cộng Ḥa, có đến thăm tôi một lần nhưng không gặp. Cô có để lại một chục trứng gà cô mang từ Long An lên để biếu tôi. Có một lần tôi với bác sĩ Lê Quang Tín ngồi uống bia ở đường Lê Lợi gặp cô đi cùng với người hùng của cô là Trung úy Dù. Chúng tôi chỉ chào hỏi rồi mạnh ai đi đường nấy. Sau năm 1975, tôi có nghe cô lại về B́nh Long và được phong làm y sĩ làm việc ở Bệnh Viện Quản Lợi. Tôi không tin điều này v́ ai dại ǵ trở về nơi có nhiều kỷ niệm kinh hoàng đó mà sống.

 

Thiếu úy Phạm Quang Thu sau năm 1975, làm ăn rất khá ở Sài G̣n. Nhưng rốt cuộc cũng sang Mỹ mấy năm trước. Nghe nói làm chủ một tiệm furniture nào đó ở Anaheim. Tôi cứ nghĩ là Thu ở gần ḿnh, đến thăm lúc nào cũng được, ai ngờ tôi được tin Thu mới mất vào đầu tháng tư năm nay, 2002.

 

Các bác sĩ Tích, Nam Hùng đều đă tới Mỹ và hiện giờ đang ở Nam California. Tôi chỉ gặp anh Nam Hùng, c̣n anh Tích chỉ được nói chuyện điện thoại, chưa có dịp gặp tận mặt.

 

Ông bạn vong niên của tôi là Trung tá Diệm sang Mỹ từ năm 1975. Ông đi được cả gia đ́nh. Chúng tôi thật có duyên với nhau. Trường hợp ông Diệm t́m ra được tôi rất ly kỳ. Tôi vượt biên năm 1979 với cô em gái. Hai anh em tôi tới Mỹ từ năm 80, chẳng có bà con thân thuộc ǵ cả. Vào ngày mùng 2 tết âm lịch năm 1980, tôi không nhớ là Tết con ǵ. Trong lúc chúng tôi đang nằm buồn nhớ nhà, nhớ Sài G̣n th́ có tiếng đập cửa khá mạnh. Tôi chạy ra mở th́ thấy cả gia đ́nh ông Diệm đứng đầy cửa. Ông bạn tôi không có ǵ thay đổi lắm nhưng những cậu con của ông đều to lớn dềnh dàng không thể nhận ra được. Trước vẻ mặt sững sờ ngạc nhiên của tôi, ông Diệm cười toe nói:

- Ông Quư thấy tôi tài chưa! Nước Mỹ rộng lớn thế này mà tôi t́m được ông trúng phóc, mà chỉ trong có một ngày thôi đấy nhé.

 

Tôi mỉm cười trả lời ông:

- Dĩ nhiên là tôi phục ông rồi. Sao ông lại biết tôi ở đây mà kiếm?

- Cũng chỉ là t́nh cờ thôi. Hôm qua, tôi đến nhà một người quen chúc Tết, gặp mấy người mới từ bên đảo qua. Tôi nghe nói họ là bác sĩ. Tôi vội hỏi: ở bên nhà ông có nghe nói có bác sĩ nào tên Quư không? Ông bác sĩ đó vội nói: có, tôi ở chung pḥng với một bác sĩ tên Quư cùng đi với một con em gái tên là Tuệ. Tôi liền la lên: đúng rồi đó là bạn tôi đó. Rồi tôi hỏi tới và biết rằng ông đă sang Mỹ được một tháng và được chùa Việt Nam ở Los Angeles bảo trợ. Thế là tôi phôn tới chùa và có địa chỉ của ông nên hôm nay mới mang cả nhà tới thăm ông đây.

 

Nhà ông Diệm ở tận San Bernardino. Trước khi về ông hẹn hôm sau sẽ trở lại đón hai anh em tôi tới thăm gia đ́nh ông. Thế là chúng tôi bắt được liên lạc với nhau từ đấy. Sau đó gia đ́nh ông Diệm dọn ra Huntington Beach. C̣n tôi th́ đi New York tiếp tục con đường Y Khoa. Mỗi lần về Cali tôi lại ghé thăm nhà ông, thưởng thức những món nhậu hấp dẫn do bà Diệm nấu, ôn lại chuyện ngày xưa rất là thoải mái. Không ngờ ông bạn tôi lại bị bệnh mất cách đây mấy năm.

 

Ở gần tôi hiện nay, chỉ c̣n lại một sếp lớn của tôi là Tướng Trần Văn Nhựt, sang Mỹ từ năm 1975, vẫn c̣n mạnh khỏe, vẫn c̣n hăng say làm việc cộng đồng như thuở nào. Tôi biết ông từ năm 1968 tức là 34 năm. Tôi phục ông có tinh thần lạc quan, sáng suốt và nhiều nghị lực. Ông hơn tôi sáu tuổi. Giờ này tôi chỉ muốn vui thú điền viên th́ ông lại bay đi Úc, đi Pháp, Canada hay các tiểu bang trong nước Mỹ để nói chuyện với đồng bào, với hoài băo nối nối ṿng tay lớn. Lâu lâu gặp ông, nhâm nhi một ly Cognac th́ cũng vui lắm.

 

 

Viết lại xong ngày 30 tháng 4 năm 2002

Nguyễn văn Quư

 

 

 

 

Tin Tức - B́nh Luận     Vinh Danh QLVNCH     Audio Files     Tham Khảo     Văn Học Nghệ Thuật     Trang Chính